
Hơn 40 năm trước, tôi bắt đầu quá trình trở thành một lính hải quân SEAL. Lúc đó tôi không biết rằng những bài học trong chương trình huấn luyện cơ bản của SEAL lại có thể giúp tôi đắc lực trong suốt cuộc đời. Những bài học này là những công cụ đơn giản, mạnh mẽ giúp tôi vượt qua những thách thức mà tất cả chúng ta sẽ phải đương đầu một lúc nào đó. Hôm nay, tôi sẽ kể lại những bài học này với hy vọng kinh nghiệm của tôi sẽ làm cuộc đời các bạn giàu có hơn một chút, viên mãn hơn một chút và có thể, sẽ thành công hơn một chút.
Khóa học Phá hủy dưới nước cơ bản của Hải quân SEAL Hoa Kỳ/SEAL (BUD/S) được coi là một trong những chương trình huấn luyện quân sự khắc nghiệt nhất trên thế giới. Trường học tọa lạc tại Coronado, California và chương trình huấn luyện kéo dài sáu tháng. Khóa học được chia thành ba giai đoạn. Giai đoạn thứ nhất dài 10 tuần và được thiết kế để loại bỏ những tân binh yếu về thể xác lẫn tinh thần.
Ngày nào cũng là một bài kiểm tra về sự chịu đựng. Bạn bắt đầu từ sáng sớm với một giờ thể dục khởi động cơ thể, tiếp đó là cả ngày chạy đường dài trên cát mềm, bơi trên biển lạnh, các giờ học vượt chướng ngại vật trong khi bị các huấn luyện viên SEAL hành hạ không ngừng.
Tuần lễ địa ngục diễn ra trong giai đoạn đầu tiên này. Tuần lễ địa ngục là sáu ngày không ngủ, bị hành hạ và hoạt động thể chất liên tục. Đó là lúc bạn quyết định bạn thật sự có muốn thành lính hải quân SEAL hay không.
Giai đoạn hai dài tám tuần và cũng bị hành hạ như giai đoạn trước. Giai đoạn này bao gồm những bài luyện tập thể chất khó hơn, nhưng chính trong Giai đoạn hai này, sinh viên học lặn với thiết bị thở dưới nước tự chủ cơ bản (SCUBA) và với thiết bị thở mạch kín tiên tiến hơn được biết đến với tên gọi là Draeger.
Thách thức thể chất lại tiếp tục khi bạn bước vào Giai đoạn ba, nhưng trong 10 tuần cuối này, lính SEAL tương lai học về tất cả những gì cần thiết trong chiến tranh trên bộ: học cách bắn, di chuyển và thông tin liên lạc.
Từ lúc tôi bước chân vào trường BUD/S tại Coronado như là một sinh viên, huấn luyện viên SEAL đã tìm thấy cơ hội để dạy dỗ. Mỗi sáng, chúng tôi được yêu cầu tập hợp trong phòng để được kiểm tra. Tôi đứng nghiêm khi huấn luyện viên SEAL bước vào phòng. Tất cả đều là cựu binh Việt Nam, các huấn luyện viên đều có một vẻ bất khả chiến bại. Họ đã sống sót qua một cuộc chiến khó khăn và biết phải làm gì để chiến thắng trong cuộc chiến.
Sau khi kiểm tra quân phục của tôi để biết chắc chắn là nó sạch không tì vết, được ủi phẳng phiu và được mặc với đầy vẻ tự hào, huấn luyện viên ngả người để kiểm tra giường của tôi. Tôi nhớ mình nghĩ thật là trẻ con khi để các cựu chiến binh kiểm tra “chiếc giường” lính hải quân của tôi để xem nó có được gọn gàng hay không.
Chúng tôi có những chỉ dẫn chính xác. Gối phải được đặt chính xác vào giữa đầu giường. Chăn len phụ phải được gấp thành hình chữ nhật và đặt chính xác ở chân giường. Còn các góc, ở đáy giường, phải được đặt chính xác ở góc 45 độ. Nếu chúng tôi không đáp ứng tiêu chuẩn chính xác của huấn luyện viên, bạn sẽ phải trả giá bằng nhiều hành hạ thể xác hơn nữa.
Vào lúc đó, tôi đã quên béng bài học về dọn giường. Nhưng tầm quan trọng của nhiệm vụ đơn giản này nhanh chóng trở nên rõ ràng. Dọn giường là nhiệm vụ đầu tiên trong ngày. Nếu bạn hoàn thành tốt, bạn có được sự tự hào và điều đó truyền cảm hứng để bạn thực hiện một nhiệm vụ nữa và cứ thế tiếp tục các nhiệm vụ khác nữa.
Vào cuối ngày, một nhiệm vụ được hoàn thành sẽ dẫn tới rất nhiều nhiệm vụ được hoàn tất. Nếu bạn có một ngày khốn khổ, bạn về nhà với một chiếc giường được xếp gọn gàng, do chính bạn xếp. Một chiếc giường gọn gàng cho bạn hy vọng ngày mai sẽ tốt đẹp hơn.
Dọn giường cũng củng cố một sự thật là những việc nhỏ trong đời cũng có ý nghĩa. Các huấn luyện viên của tôi từng nói, “Nếu bạn thậm chí không biết dọn giường cho đúng, làm sao chúng tôi có thể tin tưởng giao nhiệm vụ SEAL phức tạp cho bạn?”
Nếu bạn làm những việc nhỏ trong đời một cách đúng đắn, những việc lớn sẽ tới một cách tự nhiên. Vì vậy, nếu bạn muốn thành công trong đời, hãy bắt đầu bằng việc dọn giường của mình.
Trong Giai đoạn đầu tiên, sinh viên được chia thành các thủy thủ đoàn. Các thủy thủ đoàn này gồm bảy người và thường được sắp xếp theo chiều cao. Chúng tôi được gọi là thủy thủ đoàn vì dù đi đâu, chúng tôi cũng được yêu cầu phải mang theo một Xuồng hơi nhỏ (Inflatable Boat Small - IBS). IBS là một xuồng cao su dài tám bộ (2,4m). Khi được thổi đầy hơi, nó nặng khoảng 100 cân Anh (45 kg) và bảy sinh viên trong thủy thủ đoàn có thể nâng xuồng trên đầu và mang nó đi khi chạy trên cát mềm - đi ăn tối và trong các bài luyện tập huấn luyện thể chất. Chiếc xuồng là vật bất ly thân của chúng tôi.
Chúng tôi cũng chèo xuồng không ngừng nghỉ từ bắc xuống nam dọc bờ biển và qua sóng dữ, bảy người đàn ông cùng làm việc để đưa xuồng đến đích cuối cùng.
Nhưng chúng tôi đã học được vài điều quan trọng trong hành trình với chiếc xuồng. Thỉnh thoảng, một thành viên thủy thủ đoàn bị bệnh hoặc bị thương và không thể đóng góp 100% sức lực.
Tôi thường thấy mình bị kiệt sức sau ngày huấn luyện hoặc gục ngã vì lạnh hoặc cảm cúm. Vào những ngày đó, các thành viên khác vực anh chàng ẻo lả dậy. Họ chèo mạnh hơn. Họ đào sâu hơn. Họ cho tôi khẩu phần của họ để tôi thêm khỏe. Sau này khi có cơ hội, trong quá trình huấn luyện, tôi sẽ trả lại món nợ.
Chiếc xuồng làm chúng tôi nhận ra rằng không ai có thể vượt qua kỳ huấn luyện một mình. Không một lính hải quân SEAL nào có thể chiến đấu một mình, và nói rộng ra bạn cần mọi người trong đời để giúp bạn vượt qua thời khắc khó khăn.
Ai cũng có những lúc khó khăn trong đời. Trong suốt cuộc đời binh nghiệp của mình, tôi đã bị sa thải khỏi một công việc rất quan trọng; tôi đã là sĩ quan cao cấp chịu trách nhiệm khi chúng tôi bị mất một con thuyền 33 bộ (10m) trong sóng lớn; và tôi đã bị thương nặng trong một tai nạn nhảy dù.
Lần nào cũng có người xuất hiện giúp đỡ tôi. Vợ tôi, sếp tôi, bạn bè tôi, những người mà tôi không quen biết, tất cả đều giúp tôi vì họ thấy tôi cần được giúp đỡ.
Không ai trong chúng ta được miễn nhiễm khỏi những thời khắc bi thương. Giống như chiếc xuồng cao su chúng tôi có trong huấn luyện SEAL, cần có một nhóm những người tốt để đưa bạn tới đích trong cuộc đời.
Bạn không thể chèo thuyền một mình. Hãy tìm một người để cùng chia sẻ cuộc đời. Hãy kết bạn càng nhiều càng tốt và đừng bao giờ quên rằng thành công của bạn phụ thuộc vào người khác.
Những người lính hải quân từ khắp nơi tới dự huấn luyện SEAL. Họ tới từ thị trấn nhỏ và thành phố lớn. Họ có màu da đen, trắng và nâu. Họ giàu có và nghèo khó. Họ rất khác nhau về gia cảnh, màu da, chiều cao và sức mạnh như bất kỳ nhóm đàn ông nào được tập hợp lại.
Lúc bắt đầu khóa huấn luyện, lớp tôi có 155 người. Đến cuối Tuần lễ địa ngục, chúng tôi còn lại 55 người và không lâu sau đó chỉ còn lại 42 người. 42 người được chia làm sáu thủy thủ đoàn gồm bảy người. Tôi ở trong nhóm những người cao lớn. Nhưng một nhóm thủy thủ đoàn gồm toàn những anh chàng tí hon. Không ai trong số họ cao hơn 1,65 m. Chúng tôi gọi họ là thủy thù đoàn tí hon nhại theo tên những người nhỏ bé trong phim Phù thủy xứ Oz.
Thủy thủ đoàn tí hon gồm một người Mỹ da đỏ, một người Mỹ gốc Phi, một người Mỹ gốc Ý, một người Mỹ gốc Ba Lan, một người Mỹ gốc Hy Lạp và hai chàng trai cứng cỏi đến từ miền Trung Tây.
Chúng tôi, những kẻ cao lớn luôn chọc ghẹo các cậu chàng tí hon. Họ mặc những “bộ áo bơi bé tí xíu” và họ có những “chân vịt bé tí xíu” cho những “bàn chân bé tí xíu.” Nhưng những cậu chàng tí hon này không dễ bị bắt nạt. Hầu như lần nào họ cũng thắng các cậu chàng khồng lồ khi bơi, chạy và chen lấn.
Huấn luyện SEAL là một bộ cân bằng tuyệt vời. Không gì quan trọng hơn ý chí đạt được thành công - không phải kích cỡ, không phải màu da, không phải gia cảnh và cũng không phải địa vị xã hội của bạn.
Nếu bạn muốn thành công trên thế giới, hãy đánh giá mọi người bằng kích thước trái tim của họ chứ không phải bằng cỡ chân vịt của họ.
Trong huấn luyện SEAL, huấn luyện viên là vua. Lời của họ là thánh kinh và sinh viên phải làm những gì họ nói. Không được hỏi lại. Nếu một huấn luyện viên khó ở hoặc chỉ vì không thích cái mặt của bạn, ông ta có thể ra lệnh cho bạn “lao xuống biển” và biến bạn thành một cái “bánh quy đường.” Cậu sinh viên buộc phải chạy qua đụn cát tới bờ biển, nhảy xuống biển, chạy lên người ướt sũng và sau đó lăn người trên đụn cát tới khi tất cả các ngóc ngách trên người anh ta dính đầy cát. Trong tất cả các buổi huấn luyện SEAL, không gì khó chịu hơn khi là chiếc bánh quy đường. Có những thứ đau đớn hơn và kiệt lực hơn, nhưng chiếc bánh quy đường sẽ thử thách lòng kiên nhẫn và quyết tâm của bạn và đó không chỉ vì cát dính khắp nơi trên cổ, dưới hai cánh tay và giữa hai chân bạn trong cả ngày mà còn vì việc diễn tập trở thành một chiếc bánh quy đường là hoàn toàn mù quáng.
Đối với nhiều sinh viên SEAL, khó để chấp nhận điều này. Những người cố phấn đấu để trở nên giỏi nhất hy vọng họ sẽ được trọng thưởng cho thành tích xuất sắc của mình. Đôi khi họ được thưởng, nhưng cũng đôi khi họ không được. Đôi khi điều duy nhất họ nhận được cho mọi cố gắng chỉ là bị ướt sũng và người đầy cát. Huấn luyện SEAL dạy bạn đời không công bằng.
Trong thế giới ngày nay, rất dễ đổ thừa cuộc sống của bạn hiện thời cho một vài thế lực ngoài kia, rất dễ ngừng cố gắng vì bạn tin số mệnh chống lại bạn. Dễ nghĩ rằng nơi bạn lớn lên, cách cha mẹ đối xử với bạn và trường học của bạn quyết định tương lai của bạn.
Không gì có thể vượt qua sự thật. Những con người bình thường và những người đàn ông và phụ nữ vĩ đại đều được xác định qua cách họ đối đầu với những bất công trong đời: Helen Keller, Nelson Mandela, Stephen Hawking và Malala Yousafzai.
Đôi khi, dù bạn có cố đến đâu, bạn có tốt đến đâu, cuối cùng bạn vẫn chỉ là một cái bánh quy đường.
Nếu bạn muốn thành công trong cuộc đời, đừng nên phàn nàn. Không nên đổ lỗi cho nỗi bất hạnh của bạn. Hãy đứng thẳng dậy, nhìn vào tương lai và tiếp tục bước đi bất chấp khó khăn!
Tất cả mọi thứ trong huấn luyện SEAL đều được đánh giá. Các lần chạy và bơi đường dài của bạn đều được hẹn giờ. Vị trí cơ thể bạn phải chính xác khi bạn hít đất, kéo xà và đạp chân. Kiểm tra học vấn đều được tính điểm và buộc phải đạt một ngưỡng nào đó. Mọi thất bại không đạt kết quả chuẩn đều bị phạt bằng việc phải luyện tập thêm về thể chất. Đó được gọi là một “nhà tròn”.
Nhà tròn diễn ra vào cuối ngày, khi tất cả các sinh viên khác đã về lại trại lính. Những người trong nhà tròn ở lại chịu đựng thêm hai giờ hành hạ thể xác. Nhà tròn là để trừng phạt và luyện tập thêm về thể chất làm bạn mệt mỏi cho ngày hôm sau. Một nhà tròn có thể dẫn tới nhà tròn khác, rồi nhà tròn khác và nhà tròn khác.
Tệ hơn nữa, nhà tròn có một tác động tâm lý tới sinh viên. Đó là sự thừa nhận bạn đã thất bại và với những người ít thất bại trong đời, điều này có thể quá sức chịu đựng. Kết quả của một “vòng xoáy chết chóc” gồm mệt mỏi và thua cuộc có thể giết chết hy vọng trở thành một lính SEAL của sinh viên.
Nhưng, với những người vượt được nhà tròn, những bài huấn luyện thể chất thêm này làm họ khỏe hơn, nhanh hơn và mạnh mẽ hơn về mặt tinh thần. Với những người nhìn thất bại như một cơ hội để học, để cải thiện và để trở nên khiêm nhường qua trải nghiệm, nhà tròn là một lối đi cần thiết đưa tới thành công.
Trong cuộc đời binh nghiệp của tôi, tôi đã nhiều lần thất bại: giải thoát con tin trở thành cuộc đột kích thất bại thảm hại và với thiệt hại không lường trước. Nhưng tôi học được từ mỗi lần thất bại. Tôi trở nên mạnh mẽ hơn từ kinh nghiệm đó và nhiều khả năng hơn để điều hành phi vụ khó khăn tiếp theo. Cuộc đời đầy những thất bại. Để thành công, bạn phải học để vượt qua các nhà tròn.
Trong huấn luyện SEAL, có một môn học về chướng ngại vật. Nó gồm 25 cấu trúc gỗ đầy thách thức buộc bạn phải vượt qua trong một thời gian nhất định. Những chướng ngại gồm lưới hàng hóa mà bạn phải ước lượng và leo qua, một hàng rào kẽm gai dài chấm đất khiến bạn phải bò bên dưới, một loạt các bức tường mà bạn phải nhảy qua và một chiếc cầu dây bạn phải đi qua - đấy chỉ là một vài chướng ngại để minh họa.
Nhưng chướng ngại thách thức nhất là “trượt vì cuộc sống”. Để hoàn toàn vượt qua chướng ngại này, sinh viên phải leo một tháp cao chín mét. Ở đỉnh tháp có gắn một sợi dây thừng dài 2,4 mét đưa tới một tháp nhỏ hơn ở cuối chướng ngại.
Bên dưới chướng ngại trượt vì cuộc sống không có gì khác ngoài cát. Bị rơi khỏi chướng ngại có thể gây thương tích nghiêm trọng và như vậy không thể hoàn thành chương trình đào tạo SEAL. Trong một sự kiện rủi ro, hầu hết các sinh viên di chuyển rất thận trọng và thong thả khi cố trượt xuống sợi dây.
Kỷ lục hoàn thành vượt chướng ngại vật của huấn luyện SEAL đứng vững trong vài năm. Cách duy nhất để phá vỡ kỹ lục là chấp nhận rủi ro trong chướng ngại khó nhất - cách duy nhất vượt lên trên sinh viên trung bình là trượt đầu xuống trước.
Khả năng của một sinh viên để vượt qua nỗi sợ là chấp nhận rủi ro và thách thức chướng ngại là chìa khóa để hoàn thành khóa huấn luyện SEAL. Điều đó cũng giống như trong cuộc đời: Nếu bạn muốn thành công, bạn phải vượt qua nghi ngờ, đối mặt với nỗi sợ và đương đầu với hiểm nguy bởi vì không có điều gì thực sự có giá trị khi không có rủi ro đi kèm.
Vào cuối khóa huấn luyện SEAL, sinh viên đi tới Đảo San Clemente ngoài bờ biển San Diego. Tại đảo, chúng tôi tiếp tục chương trình huấn luyện bộ binh trong ba tuần, học bắn, di chuyển và truyền tin. Chính tại San Clemante mà sinh viên sẽ trải qua những bài kiểm tra thể chất khốc liệt nhất. Một trong những bài kiểm tra đó là bơi đêm.
Thách thức không phải là khoảng cách bơi do chúng tôi đã bơi đường dài trước đó, mà là những người bạn đồng hành dưới biển làm chúng tôi lo ngại. Vùng nước ở ngoài San Clemente là nơi sinh sản của cá mập trắng khổng lồ, một trong những loài ăn thịt người lớn nhất ngoài biển khơi.
Huấn luyện viên SEAL rất thích gieo nỗi sợ hãi trong lòng sinh viên bằng cách cho sinh viên xem những bức hình loài vật khổng lồ này nhảy khỏi nước nghiến ngấu vài con sư tử biển California lơ đễnh. Có vài điều làm bạn nản lòng khi đơn độc trong màn đêm, giữa lòng đại dương, biết rằng ẩn nấp dưới mặt nước là một động vật thời tiền sử đang chực chờ cắn xé bạn làm đôi. Nhưng tất cả những sinh viên mong muốn trở thành SEAL tới mức không gì dưới nước có thể ngăn cản họ được.
Nếu phải chiến đấu với cá mập, mỗi người trong chúng tôi đều sẵn sàng. Mục đích, mà chúng tôi tin là vinh quang và cao cả, cho chúng tôi lòng dũng cảm và lòng dũng cảm là một phẩm chất đáng kể. Nếu bạn dũng cảm, không cái gì và không ai có thể cản bước bạn. Nhưng nếu không có lòng dũng cảm, người khác có thể xác định bước tiến của bạn.
Không có lòng dũng cảm, bạn sẽ gục ngã trước những cám dỗ của cuộc đời. Không có lòng dũng cảm, con người sẽ bị cai trị bởi bạo chúa và những kẻ chuyên chế. Không có lòng dũng cảm, không xã hội tuyệt vời nào có thể nở rộ. Không có lòng dũng cảm, thế giới sẽ chỉ toàn kẻ bắt nạt. Nhưng với lòng dũng cảm, bạn có thể đạt được bất kỳ mục đích nào. Để thành công trong cuộc đời, bạn phải tìm thấy lòng dũng cảm trong bản thân bạn để bơi cùng cá mập.
Trong Giai đoạn hai của khóa huấn luyện, bạn học lặn với thiết bị thở mạch kín. Đó là vũ khí bí mật của người nhái, một dụng cụ lặn không phát ra bong bóng.
Nhưng để là người nhái của Hải quân, xứng đáng với những anh hùng vĩ đại trước bạn, bạn phải trở thành một chuyên gia trong tấn công tàu thuyền dưới nước.
Ban đêm, bên dưới một con tàu, bóng đêm nuốt chửng bạn. Ánh sáng phía trên hoàn toàn bị chặn bởi con tàu thép lừng lững. Cơ thể bạn biến mất trong đêm đen, tiếng gầm rú của máy tàu làm bạn bối rối và mất phương hướng ngay cả với thợ lặn nhiều kinh nghiệm nhất.
Bên dưới con tàu, khi tới chỗ tối nhất, đó là lúc bạn phải phát huy hết khả năng của mình. Bạn phải lặn sâu xuống dưới và lấy hết sức lực để hoàn thành nhiệm vụ. Mạnh mẽ trong những thời điểm đen tối là những gì làm bạn nổi bật giữa những người khác.
Không có thời điểm nào đen tối trong đời hơn khi bạn mất đi một người yêu thương và trong cuộc chiến tại Iraq và Afghanistan, tôi đã chứng kiến nhiều lần khi các gia đình, đơn vị quân đội, thị trấn, thành phố và một dân tộc đã cùng đoàn kết lại để trở nên phần tốt nhất của chúng ta trong những thời khắc bi thương đó.
Tôi nhớ lại một cách sống động khi một Biệt kích quân tử trận được đưa về nhà tại căn cứ ở Savannah, Georgia. Toàn đơn vị của anh ta, trong những bộ quân phục đẹp nhất, cùng tiến bước từ nhà thờ tới quán bar ưa thích của anh trên đường River Street. Trên toàn quãng đường đi, toàn thị trấn Savannah đều đổ ra ngoài đưa tiễn. Lính cứu hỏa, sĩ quan cảnh sát, cựu chiến binh và dân chúng đủ mọi ngành nghề đều ở đó đưa tiễn anh lính trẻ đã hy sinh anh dũng tại Afghanistan.
Tại thời điểm nào đó trong đời, tất cả chúng ta đều phải đối mặt với một khoảnh khắc đen tối, một thách thức tưởng chừng không vượt qua nối, một khoảnh khắc đen tối nghiền nát tinh thần của chúng ta và làm ta phải tự hỏi về ý nghĩa của cuộc đời. Để thành công trong cuộc đời, bạn phải chạm tới phần sâu thẳm trong chính bản thân con người bạn và cố hết sức trong thời khắc đen tối đó.
Tuần lễ địa ngục. Chỉ cái tên đã gợi lên nỗi lo sợ và quả đúng như vậy. Trong giai đoạn huấn luyện SEAL, Tuần lễ địa ngục là sáu ngày vất vả nhất trong đời trai trẻ của bạn. Lúc nào bạn cũng lạnh cóng, ướt sũng và khốn khổ. Bàn tay và bàn chân bạn phồng rộp lên gấp đôi do di chuyển liên tục. Huấn luyện viên không bao giờ ngừng hành hạ bạn và sức ép từ bỏ là không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng một ngày đặc biệt sẽ phân loại người thắng trận với kẻ thua cuộc. Đó là thứ tư tại Sàn bùn.
Sàn bùn là một khu vực giữa San Diego và Tijuana có nước chảy qua và tạo nên Tijuana slues, một khoảnh đất ngập nước nơi bùn nuốt chửng bạn. Khi mặt trời bắt đầu lặn vào chiều thứ tư đó, cả lớp tôi được lệnh nhảy xuống bùn. Bùn nuốt chửng chúng tôi cho đến khi không còn thấy gì trừ mái đầu của chúng tôi.
Gió đêm gào thét qua bờ biển làm bùn lạnh thêm từng phút. Các huấn luyện viên, mẫn cán và quyết tâm tìm ra nhiều hơn những tâm hồn yếu đuối, đứng trên bờ và an ủi cả lớp rằng chỉ cần năm người bỏ cuộc - chỉ năm người thôi, thì cả lớp sẽ được rời bỏ chỗ bùn đang ép chặt mình. Rõ ràng là vài sinh viên đã sẵn sàng bỏ cuộc. Bùn trở nên không chịu đựng nổi.
Rồi, một giọng nói bắt đầu vang lên trong đêm. Một giọng nói cất lên lời ca. Bài hát bị lạc điệu khủng khiếp nhưng được hát với cả tấm lòng. Một giọng hát cất lên, rồi hai, rồi ba và chẳng mấy chốc, cả lớp đang hát.
Các huấn luyện viên dọa kéo dài thời gian trong bùn nhưng chúng tôi vẫn tiếp tục hát, giọng ca vẫn ngân vang. Bằng cách nào đó bùn có vẻ ấm hơn, gió thổi nhẹ hơn và bình minh không còn xa nữa.
Nếu bạn muốn thành công trong cuộc đời, bạn phải cho mọi người hy vọng. Sức mạnh của một con người - một Washington, Lincoln, King, Mandela, Malala, hoặc bạn - với sức mạnh của hy vọng, có thể thay đổi thế giới mãi mãi.
Cuối cùng, trong trại huấn luyện SEAL có một cái chuông, một cái chuông đồng đứng trong góc khu huấn luyện. Để từ bỏ chương trình huấn luyện bạn chỉ cần kéo chuông. Kéo chuông một cái, bạn không phải dậy sớm. Kéo chuông một cái, bạn không phải chạy đường trường, bơi trong nước lạnh hoặc lớp học vượt chướng ngại vật. Kéo chuông một cái, bạn có thể tránh được mọi nỗi đau đi cùng với khóa huấn luyện SEAL.
Trong tất cả các bài học mà tôi học được từ khóa huấn luyện SEAL, điều quan trọng nhất là: Không bao giờ từ bỏ! Điều này không có vẻ gì đặc biệt sâu sắc, nhưng cuộc đời luôn đặt bạn vào những tình huống mà từ bỏ có vẻ dễ dàng hơn rất nhiều nếu tiếp tục. Khi mà vận may dồn dập chống lại bạn thì việc từ bỏ có vẻ là điều hợp lý đáng làm.
Nếu bạn muốn thay đổi thế giới, nếu bạn muốn thành công trong đời, hãy theo đuổi giấc mơ của bạn và đừng bao giờ, đừng bao giờ bỏ cuộc.
Bài học của tôi là những bài học đơn giản sau:
- Hãy bắt đầu ngày mới bằng cách hoàn thành một nhiệm vụ.
- Tìm một người đồng hành giúp đỡ bạn trong cuộc sống.
- Tôn trọng tất cả mọi người.
- Biết rằng đời không công bằng và bạn sẽ thất bại thường xuyên.
- Hãy chấp nhận vài rủi ro, bước lên khi gặp thời điểm khó khăn nhất, đối mặt với kẻ bắt nạt, đỡ người đã gục ngã dậy và đừng bao giờ, đừng bao giờ từ bỏ.
Khi bạn đã thực hiện những điều này, sẽ không còn thử thách nào trong cuộc sống có thể ngăn bạn đạt được mục tiêu và cùng lúc biến thế giới thành một nơi tốt đẹp hơn.

Đô đốc William H. McRaven, USN (Ret.), là đô đốc bốn sao của Hải quân Hoa Kỳ đã nghỉ hưu. Gần đây nhất, ông từng giữ chức vụ hiệu trưởng hệ thống Đại học Texas. Rất nhiều lần McRaven đã được các tổ chức và ấn phẩm quốc gia cũng như quốc tế công nhận về tài năng lãnh đạo. Trước khi trở thành hiệu trưởng, McRaven từng là chỉ huy của U.S. Special Operations, nơi ông đã lãnh đạo một lực lượng gồm 69.000 đàn ông và phụ nữ trên toàn thế giới.