
Một trong những điều ngu ngốc nhất mà chúng ta nghe thấy tại các hội nghị ở khắp mọi nơi chúng ta tham dự là khái niệm cân bằng giữa công việc và cuộc sống. Bạn tin hay không tin, điều này không có ý nghĩa gì. Bởi vì nếu những gì chúng ta đang tìm kiếm là sự cân bằng giữa công việc và cuộc sống, thì điều đó có nghĩa là công việc của chúng ta đi ngược với cuộc sống của chúng ta, theo định nghĩa, đó là điều ngu xuẩn, đúng không các bạn? Vì vậy, những gì chúng ta nên tìm kiếm là sự hài hòa cuộc sống và công việc. Chúng ta nên tìm kiếm những điều trong công việc của mình có thể phục vụ các giá trị trong cuộc sống của chúng ta – đó là điều quan trọng nhất đối với chúng ta.
Vì vậy, tôi sẽ kể cho bạn một câu chuyện và đó là một câu chuyện về ngành của tôi, về mặt kỹ thuật là ngành may mặc. Nó có thể rất khác với câu chuyện của bạn, nhưng tôi nghĩ chúng ta sẽ tìm thấy rất nhiều chủ đề chung, bởi vì, bạn có đoán được vì điều gì không? Chúng ta đều là con người.
Đây, cảm ơn Chúa, không phải là tôi. Đây là anh trai tôi, Johnny. [hình ảnh] Khi cuộc sống tốt đẹp, cuộc đời không dễ dàng khi lớn lên trông như thế. Đừng lo lắng; ở đâu đó anh ấy đang nói xấu về tôi hôm nay. Đây là Johnny ở tầng dưới và đó là tôi ở tầng trên cùng và chúng tôi trẻ nhất trong số sáu đứa trẻ. Chúng tôi lớn lên ở Boston. Cha chúng tôi làm việc trong một cửa hàng máy móc và mẹ chúng tôi nuôi dạy những đứa trẻ. Nếu bạn đến và thăm cha mẹ của chúng tôi, bạn sẽ thấy tủ sách chứa đầy những bức ảnh của các anh, chị chúng tôi. Nhưng đây là một trong ba bức ảnh về thời thơ ấu chúng tôi (tôi và Johnny). Chúng tôi biết chuyện gì đã xảy ra; bố mẹ hết tiền; họ mất máy ảnh. Bạn biết câu chuyện, phải không nào? Không sao, chúng con tha thứ cho Cha, Mẹ. Nhưng gần đây, tôi đã nói với mẹ tôi về điều này. Tôi nói, "Mẹ biết con tha thứ cho mẹ vì mất máy ảnh. Đó không phải là vấn đề lớn, nhưng làm thế nào mẹ có thể dùng những tấm ga giường không ra gì như thế ?" Và, bạn biết đấy, mẹ tôi rất thông minh. Bà cười và nói, "Con biết đấy, hiện nay có phải tất cả mọi người đều chi tất cả các loại tiền cho tấm ga làm bằng hữu cơ bởi vì nó tốt hơn cho môi trường không?" Tôi nói, "Vâng." Mẹ tôi nói, "Con thấy đó, không dùng cái ga nào có phải là điều tốt hơn cho môi trường không?" Mẹ ơi, mẹ rất thông minh.
Khi Johnny và tôi học tiểu học, bố mẹ chúng tôi đã gặp một tai nạn xe hơi suýt mất mạng. Mẹ của chúng tôi đã thắt dây an toàn và bà bị gãy xương một số chỗ, nhưng tình trạng của bà tốt hơn cha chúng tôi. Cha chúng tôi cũng còn sống, nhưng cánh tay phải của ông đã mãi mãi không sử dụng được nữa. Vốn là một người vô cùng ưa thích những hoạt động ngoài trời và là một thợ thủ công tài năng, điều này đã thay đổi cuộc sống của ông. Tôi đoán tôi nên tóm tắt tình trạng của ông khi hồi tưởng lại là ông đã bị suy nhược. Ông trở nên chán nản vì ông không thể làm những việc mà ông thường làm. Ông từng làm mọi thứ cho chúng tôi; cha thường đưa các anh chị tôi đi bộ đường dài, leo núi và lặn ở biển, v.v. Bây giờ ông không thể làm những việc này nữa. Vì vậy, bất kỳ một vật cố định xung quanh nhà cũng làm ông ca thán và la hét. Rất khó chịu khi ở xung quanh ông, và điều này hoàn toàn không bình thường.
Đây là tấm hình của mẹ Joan của chúng tôi. [hình ảnh] Mặc dù gia đình bị rối loạn, mẹ là biểu tượng đầu tiên của chúng tôi về sự lạc quan một cách hợp lý. Bà là người lạc quan mạnh mẽ đầu tiên trong cuộc đời chúng tôi. Vì vậy, tôi sử dụng thuật ngữ lạc quan hợp lý một cách rất cẩn thận, bởi vì một người lạc quan hợp lý nhận ra rằng có những trở ngại và khó khăn trên thế giới, và họ vượt qua những trở ngại đó bằng cách tập trung vào những điều tốt đẹp, vào những gì đúng. Đó là những gì mẹ chúng tôi đã làm. Bà không giải thích nó bằng những từ ngữ học thuật, và bà không thực sự giải thích những gì bà ấy đang làm, nhưng mẹ đã làm nhiều điều để dạy chúng tôi rằng, mặc dù gia đình chúng tôi trải qua những khó khăn, chúng tôi có nhiều thứ đáng biết ơn; chúng tôi đã có nhiều thứ để ăn mừng.
Điều đầu tiên mà bà đã làm là củng cố một nghi thức khi chúng tôi dùng bữa tối, điều đó gần giống như ma thuật trong gia đình của chúng tôi. Mẹ sẽ nhìn xung quanh, bất kể chuyện gì đang diễn ra, và nói với chúng tôi, “Hãy kể cho mẹ nghe điều gì đó tốt đẹp đã xảy ra hôm nay.” Mặc dù có những điều khó khăn xảy ra, và cha chúng tôi thường ca thán và la hét, chỉ một lúc sau chúng tôi đã say sưa bàn luận về vài thứ buồn cười xảy ra ở trường ngày hôm đó, vài điều tốt đã xảy ra, ăn mừng với nhau. Những gì bà đã làm một cách kỳ diệu chính là sự thay đổi năng lượng trong gia đình. Đột nhiên, chúng tôi đã hành động như một gia đình. Chúng tôi nói chuyện cùng nhau, tương tác với nhau, và mọi thứ không tệ như chúng đã từng diễn ra. Mẹ đã cho chúng tôi thấy rằng chúng tôi có sức mạnh để vượt qua mọi thứ với sự bố trí sắp xếp của chúng tôi.
Bây giờ, đây là bức ảnh của Johnny và tôi khi chúng tôi tốt nghiệp đại học. [hình ảnh] Nếu chúng tôi thông minh hơn, chúng tôi đã dùng lời khuyên đó của mẹ, và chúng tôi đã phải tạo ra Cuộc đời thật Tươi đẹp ngay lập tức, nhưng lúc đó chúng tôi đã không thông minh và không nhanh nhạy như vậy. Chúng tôi biết rằng chúng tôi muốn kiếm sống bằng cách bán tác phẩm nghệ thuật do chúng tôi tạo ra và chúng tôi chỉ đủ tiền để mua áo phông. Vì vậy, chúng tôi bắt đầu thiết kế áo phông và bán chúng trên đường phố. Bạn tin hay không thì tùy, chúng tôi đã phải mất năm năm bán áo phông trên đường phố và bán áo phông từ chiếc xe này, gõ cửa từng phòng trong ký túc xá đại học, phía trên và dưới Bờ Đông, trước khi [thành lập] Cuộc đời thật Tươi đẹp (Life Is Good). [hình ảnh] Chúng tôi mua chiếc xe đã qua sử dụng này và gọi nó là Doanh nghiệp (The Enterprise) và chúng tôi đã nói với nhau rằng chúng tôi sẽ mạnh dạn đi đến nơi mà chưa từng có anh chàng áo phông nào đã đặt chân tới trước đó. Chúng tôi di chuyển bằng chiếc xe đó và ngủ trong đó hàng đêm trong năm năm trời.
Nếu bạn hỏi chúng tôi có thành công hay không, một mặt chúng tôi có thể nói không vì chúng tôi không thực sự xây dựng một doanh nghiệp bền vững, nhưng mặt khác, chúng tôi đã quyết định không tìm việc làm và chúng tôi đã thành công tại điểm đó. Tức chúng tôi đã ít nhất bán đủ số áo phông để có thể nuôi giữ giấc mơ. Một điều là giấc mơ đó không hoàn toàn rõ ràng đối với chúng tôi. Chúng tôi đang tìm kiếm thứ gì đó; chúng tôi đang tìm kiếm những thứ có thể trở thành thương hiệu của mình. Chúng tôi ngưỡng mộ Nike trên thị trường bởi vì nhãn hiệu này tượng trưng cho thành tích thể thao. Chúng tôi ngưỡng mộ Ralph Lauren vì nó là một biểu tượng của sự sung túc và một điều gì đó mà rất nhiều người đang theo đuổi. Trong khi đó không phải là những biểu tượng hay ý tưởng phù hợp, chúng tôi vẫn đang tìm kiếm thứ gì đó thể hiện được chúng tôi là ai.
Trong những cuộc trò chuyện tìm kiếm một thương hiệu, chúng tôi cũng có những cuộc trò chuyện về cách truyền thông áp đảo chúng ta bằng những thông tin tiêu cực — cách truyền thông luôn luôn nói nhiều về những điều sai trái thay vì những điều đúng đắn đối với thế giới.
Tin tức cho chúng ta biết điều gì là sai trái đối với thế giới, nhưng nó không cho chúng ta thấy những gì là phù hợp với thế giới. Chúng tôi tự hỏi liệu thương hiệu của chúng tôi có lẽ chỉ đơn giản là để kỷ niệm những gì đúng đắn đối với thế giới chứ không phải là những gì sai trái.
Khi nghiên cứu sự thật về những gì đang diễn ra ở đó, chúng tôi đã tìm thấy rất nhiều số liệu thống kê thú vị. Điều này cho chúng ta thấy rằng trong khi đói nghèo đang là một vấn đề trên thế giới, nhưng nó không phải là vấn đề lớn như trong lịch sử gần đây. Năm 1800 cách đây không lâu - hành tinh của chúng ta là 4,5 tỉ năm tuổi. Vào năm 1800, mọi người trên trái đất đều nghèo. Đó là những gì biểu đồ này cho bạn thấy. [hình ảnh] Nếu bạn không phải là vua hoặc hoàng hậu thì bạn là người nghèo. Gần đây, ai đó hỏi tôi về nghèo đói, “Số liệu của bạn là gì? Bạn đang sử dụng số liệu nào?” Còn nạn đói thì sao? Còn việc gia đình của bạn đang phải đối mặt với nạn đói và bạn không có tương lai tiềm năng bền vững thì sao? Đó là những gì tôi muốn nói về nghèo. Ngày nay, trong vài năm tới, chúng ta sẽ đạt 10% số lượng người nghèo hoặc thấp hơn trên toàn cầu. Vì vậy, trong khi điều này chưa phải là hoàn hảo, chúng ta cũng đã cải thiện đáng kể.
Tỷ lệ trẻ em tử vong trên toàn cầu là tỷ lệ phần trăm trẻ em sẽ chết trước 6 tuổi. Vì vậy, đó không phải là tử vong ở trẻ sơ sinh (chết trước sinh nhật đầu tiên), nhưng chết trước khi bạn 6 tuổi. Tôi biết đó là một số liệu thống kê khủng khiếp. Hãy nhìn vào đây; gần 45%. [hình ảnh] Đó là những đứa trẻ sinh ra trên hành tinh Trái Đất vào năm 1800. Hôm nay, trong khi điều này chưa phải là hoàn hảo, tỷ lệ đó chưa tới 4 phần trăm. Đó là một sự cải thiện đáng kể. Vì thế, nhân loại đã được cải thiện một cách rõ ràng và chúng ta có thường được nghe về điều này không? Không bao giờ. Đó là lý do tại sao bạn bị sốc khi bạn xem các thống kê này.
Đây là một vài thứ khác nữa mà bạn không nghe thấy. Chúng ta nghe về phân biệt chủng tộc; về phân biệt giới tính; chúng ta nghe về rất nhiều thứ mà chúng bị ngập trong sự thiếu hiểu biết. Khi tình trạng biết đọc, biết viết tăng lên, những điều bị ngập trong sự thiếu hiểu biết, chẳng hạn như phân biệt chủng tộc và phân biệt giới tính, đã rơi rụng đi. À, chúng ta nhìn xem chuyện gì đang xảy ra. [hình ảnh] Thật khó là ai cũng có thể biết đọc vào năm 1800, và hôm nay, chúng ta đang tiến gần đến mức 90 phần trăm số người trên hành tinh sẽ biết đọc. Hiện tại chúng ta đang ở mức 84 phần trăm và con số này đang tăng lên nhanh chóng. Đó là một số liệu thống kê thật tốt! Thật ngạc nhiên! Chúng tôi đang đi đúng hướng! Thật là chuyện lạ kỳ!
Vậy chúng ta làm gì với những thông tin này? Vâng, anh tôi và tôi đã làm những gì mọi người ở Boston làm khi họ cố gắng tìm ra một điều gì đó: Chúng tôi đã tổ chức một bữa tiệc uống bia. Chúng tôi mời tất cả bạn bè và yêu cầu họ cho chúng tôi biết họ nghĩ gì về những ý tưởng này. Chúng tôi viết ra tất cả những ý tưởng mới trên các bức tường - chúng tôi cho phép mọi người viết trên các bức tường. Anh trai tôi đã vẽ một bản phác họa, và nó thực sự không vẽ ra luôn là "Cuộc sống thật tươi đẹp". Đó là một bản phác họa một anh chàng cười toe toét với một cái mũ nồi và kính râm. Bên dưới bức tranh viết "Vẽ" có nghĩa trở thành một nghệ sĩ. Chính nhân vật đó giờ đây là nhân vật của “Cuộc sống thật tươi đẹp”, Jake. Tại bữa tiệc đầu tiên đó, chữ "Vẽ" được viết bên dưới. Chúng tôi chỉ muốn cho mọi người thấy rằng các nghệ sĩ cũng như chính chúng ta không phải trở nên đen tối, chán nản và bị tra tấn về tâm hồn. Chúng ta có thể tương tác trong xã hội và có thời gian vui vẻ, và có lẽ các nghệ sĩ có thể ăn mừng. Nhưng có một người phụ nữ xuất hiện ở bữa tiệc. Cô vẽ một vòng tròn quanh Jake, vẽ một mũi tên chĩa vào anh ấy, và cô ấy viết, "Anh chàng này đã tìm ra cuộc sống." Tự nhiên điều đó có tác động vô cùng đến chúng tôi. Chúng tôi nói: “Oh! Đó là một lời tuyên bố có ý nghĩa to lớn hơn nhiều so với ‘Nghệ sĩ có thể mỉm cười.’” Vì vậy, chúng tôi đã lấy ý tưởng đó, và chúng tôi chắt lọc những gì cô ấy nói vào mấy từ đơn giản: Cuộc sống thật tươi đẹp.
Hai ngày sau, chúng tôi ra ngoài phố. Đó là Johnny đang đứng trên đường ở Cambridge, Massachusetts. [hình ảnh] Chúng tôi làm bất cứ điều gì để bán áo phông. Nếu bạn nhìn vào tấm áp phích của chúng tôi, chúng tôi làm mọi người cảm thấy tội lỗi khi không mua một chiếc áo phông để giúp chúng tôi có gì đó để ăn trong ngày hôm đó. Nhưng ngày hôm đó, chúng tôi đã bán 48 chiếc áo phông trong vòng 45 phút. Điều đó có thể hoặc không là việc to lớn đối với bạn, nhưng rất nhiều lần, chúng tôi đi hàng tuần mà không bán được 48 cái áo phông. Hơn nữa, chúng tôi đã bán chúng trong vòng 45 phút. Vì vậy, mấy từ đơn giản "Cuộc sống thật tươi đẹp" không chỉ bán được nhanh; chúng được bán rất nhanh cho mọi người từ mọi tầng lớp xã hội. Chúng tôi đã bán áo sơ mi cho một anh chàng cao lớn đi trên xe Harley, một giáo viên dạy ở một trường xa xỉ, và một đứa trẻ trông rất ngầu đi ván trượt với mái tóc màu tím và xanh lá cây. Điều đó khiến tâm trí chúng tôi thấy lâng lâng. Điều này giúp chúng tôi kiếm tiền ngay lập tức và cho chúng tôi thấy rằng chúng tôi đã có một lượng lớn khách hàng.
Phải làm gì tiếp theo? Chúng tôi không có ý tưởng gì cả, nhưng chúng tôi biết rằng chúng tôi đã có một cái gì đó đặc biệt. Vì vậy, chúng tôi đã làm điều tiếp theo mà mọi người từ Boston đều làm khi họ đang cố gắng tìm ra điều gì đó: Chúng tôi lên chiếc xe tải Doanh nghiệp (The Enterprise) của chúng tôi và lái xe đến Cape Cod để ra biển bơi.
Chúng tôi xác định sẽ đi tìm hiểu về Mẹ Thiên nhiên; hãy xà vào lòng mẹ đại dương và xem liệu mẹ đại dương có thể cho chúng tôi biết ý tưởng tiếp theo là gì không. Chúng tôi bơi xung quanh một lúc và chúng tôi nghĩ ra ý tưởng đó. Hãy đi bán lẻ và cố gắng bán nó. Chúng tôi đã bán trực tiếp cho người tiêu dùng trên đường phố; hãy cố gắng bán ý tưởng lớn này cho các nhà bán lẻ. Vì vậy, chúng tôi đã đi loanh quanh và cố gắng bán nó cho các nhà bán lẻ và vào cuối ngày đầu tiên, chúng tôi đã mở một tài khoản. Một người phụ nữ tên là Nancy có một cửa hàng bán dép tông (flip-flop) ngay trên bãi biển đã mua 24 chiếc áo phông. Khoảng một tuần rưỡi trôi qua và điện thoại trong phòng chúng tôi reo lên. Cô ấy báo, “Này! Anh đoán được điều gì không? Tôi đã bán hết tất cả 24 chiếc áo sơ mi Cuộc đời thật tươi đẹp (Life Is Good) rồi đấy.” Tôi nói, “Tuyệt quá! Chúng tôi sẽ gửi thêm cho bạn một số cái nữa.” Cô ấy nói, “Thật tuyệt, nhưng tôi có một câu hỏi cho bạn. Bạn còn nhớ không, cửa hàng của chúng tôi ngay bên cạnh một cửa hàng kem. Chồng tôi và tôi nói chuyện với nhau, và chúng tôi tự hỏi liệu anh chàng Jake đó có ăn kem không, bởi vì chúng tôi nghĩ rằng cuộc sống khá vui vẻ khi bạn ăn một cây kem? ”
Suy nghĩ thật giản đơn. Vì vậy, cô ấy nói "Câu hỏi của tôi là, Jake có ăn kem không?" Tôi trả lời "Không, nhưng anh ấy sẽ ăn." Thế là Jake bắt đầu ăn kem. Bạn thử đoán xem? Khi chúng tôi vận chuyển áo phông xuống Cape có cái hình Jake đang ăn kem, họ bán chạy hơn so với những chiếc áo chỉ có khuôn mặt của Jake. Vì vậy, sau đó Nancy giới thiệu chúng tôi với chị dâu của cô ấy, và chị dâu của cô ấy có một cửa hàng xe đạp leo núi và một cửa hàng ngoài trời trên đường mòn leo núi bằng xe đạp ở Vermont. Tôi gọi điện thoại cho cô ấy và cô ấy nói, “Đúng rồi, Nancy nói với chúng tôi rằng những chiếc áo sơ mi Cuộc đời thật tươi đẹp (Life Is Good) là sản phẩm bán chạy nhất của cô ấy. Chúng tôi muốn có một số áo, nhưng chúng tôi muốn biết Jake có thể đi một chiếc xe đạp được không.” Lần này tôi đã thông minh và nói, “Không, nhưng anh ta sẽ đi xe đạp nếu bạn trả trước một số tiền.” Vì thế, chị dâu của Nancy đồng ý trả tiền cọc và thế là đột nhiên, Jake bắt đầu đi xe đạp.
Vâng, việc kinh doanh của chúng tôi diễn ra khá đơn giản, và nó bắt đầu phát triển trong tầm kiểm soát của chúng tôi. Tất cả những gì chúng tôi phải làm là đi xung quanh và hỏi mọi người yêu thích những gì trong cuộc sống, những gì họ muốn ăn mừng trong cuộc sống của họ. Chúng ta có thể ăn mừng âm nhạc. Chúng ta có thể ăn mừng việc làm vườn. Chúng ta có thể ăn mừng việc vẽ tranh. Chúng ta có thể ăn mừng bất cứ điều gì và tất cả mọi điều, miễn đó là một lối sống lành mạnh. Vì vậy, việc kinh doanh bắt đầu phát triển và trong năm năm đầu với Cuộc sống thật tươi đẹp (Life Is Good), doanh thu đã tăng lên khoảng 3 triệu đô la. Chúng tôi nghĩ rằng đó là điều khá tốt. Chúng tôi đã vấp ngã, có nhà kho riêng của chúng tôi, ngừng vận chuyển ra khỏi nhà bếp, và mọi thứ đã thực sự được di chuyển theo đúng hướng.
Rồi điều đáng ngạc nhiên đã xảy ra; những người đã trải qua những điều thực sự khó khăn bắt đầu viết thư cho chúng tôi. Đây là những khách hàng của chúng tôi. Tôi sẽ đọc cho bạn một lá thư từ một trong hai cậu bé đáng chú ý này. [hình ảnh]
Thưa hai bác Bert và John,
Tên cháu là Alex. Cháu có một người anh em, Nick, và chúng cháu mới 10 tuổi. Cả hai chúng cháu đều có thêm thách thức trong cuộc sống trên trái đất, nhưng vào cuối ngày, chúng cháu vẫn còn có nhau. Cả hai chúng cháu đều bị sinh non và chỉ nặng có một pound, vì vậy chúng cháu đã phải làm nhiều thứ để lớn lên. Khi được sinh ra, cháu bị tháo khớp chân. Nick được luật pháp thừa nhận bị mù. Cháu và Nick có tất cả những chiếc áo của hai bác với tất cả những thứ chúng cháu thích làm, nhưng nếu bác hỏi những gì chúng cháu yêu thích nhất và điều khiến chúng cháu hạnh phúc nhất, cười nhiều nhất, đó chỉ là ở bên nhau. Bây giờ cháu biết Nick chịu nhiều thử thách hơn cháu, nhưng anh ấy nói và làm những điều khiến cháu cười và quên đi cảm giác không tốt. Cháu không biết làm thế nào để mô tả điều này, ngoài việc nói rằng cháu yêu anh ấy. Bác cũng may mắn có một người anh trai. [Tôi chỉ muốn nói rằng cậu bé ấy không biết anh tôi.] Cháu hy vọng hai bác sẽ cùng nhau làm những điều thú vị.
Bạn của hai bác, Alex và Nick
Oh! Vâng, tôi phải nói với các bạn rằng tôi đã mang theo lá thư đó trong túi nhiều năm. Tôi đã đọc nó cho nhiều, nhiều khán giả và chia sẻ câu chuyện của họ bởi vì họ thông minh, dũng cảm và bởi vì gì nữa, bạn có thể đoán được không? Họ là những người vô cùng lạc quan. Họ gặp phải một số thứ khó khăn, nhưng họ không tập trung vào những thứ đó. Họ tập trung vào những điều tốt đẹp và bạn hãy nhìn vào những nụ cười trên khuôn mặt của họ. [hình ảnh] Nụ cười làm họ trông rất tươi. Họ đã cho chúng tôi một món quà tuyệt vời bởi vì họ cho phép chúng tôi không bao giờ nói rằng “Chúng ta phải làm.” Chúng tôi nhận ra rằng “Chúng ta làm”. Chúng ta đi giặt quần áo. Hãy nhìn vào thực tế, vào năm 2018, bạn thậm chí không phải giặt một đống quần áo; cái máy giặt làm việc đó cho bạn. Vì vậy, chúng ta nên thư giãn về những than vãn của mình. Chúng ta đi đến một cửa hàng tạp hóa. Nếu chúng ta có thể đọc nhãn mác bằng chính đôi mắt của mình và bước vào một cửa hàng tạp hóa chứa đầy thức ăn từ khắp nơi trên thế giới, chúng ta phàn nàn về điều gì nào? Những đứa trẻ này phải làm rất nhiều, và đó là những gì các cháu đã viết cho chúng tôi. Các cháu không phải làm một số thứ, và chúng không phàn nàn về điều đó. Lòng biết ơn là một sức mạnh vô biên.
Chúng tôi có những lá thư khác. Đây là Lindsey Beggan. [hình ảnh] Lindsey Beggan được chẩn đoán mắc bệnh ung thư xương giai đoạn cuối. Cháu bé 11 tuổi. Khi phóng viên các tờ báo phỏng vấn cháu, họ hỏi liệu cháu có hiểu được tiên lượng của mình hay không. Cháu nói, "Mọi người không nghĩ rằng cháu sẽ sống được lâu hơn một năm." Phóng viên hỏi, "Chú có thể hỏi tại sao cháu lại đội chiếc mũ có chữ Cuộc sống thật tươi đẹp (Life Is Good)?" Lindsey trả lời, “Tất nhiên, bởi vì trước khi cháu bị ốm, cháu nghĩ cuộc đời cháu là đương nhiên. Nhưng bây giờ cháu bị bệnh, cháu muốn chắc chắn mỗi ngày đều có ý nghĩa.” Oh! Thật là phi thường, phải không các bạn? Lindsey đã cho chúng ta thấy rằng sự can đảm là một sức mạnh vô biên. Trẻ em có thể cho chúng ta thấy những điều tuyệt vời, phải không các bạn? Sự căng thẳng, sự lo lắng về những thứ nằm ngoài tầm kiểm soát là không hề có giá trị gì đối với chúng ta cả.
Thế là áo phông của chúng tôi hôm nay thuyết giáo về lòng can đảm. Chúng thuyết giáo về lòng can đảm theo những cách vui vẻ và lành mạnh, theo những cách giúp giúp mọi người mạnh mẽ lên. Để điều này bắt đầu xảy ra chính là nhờ những người viết thư cho chúng tôi, họ đã tạo ra những giá trị của Cuộc sống thật là tươi đẹp.
Vì vậy, chúng tôi quyết định trả ơn lại cho họ. Chúng tôi đã làm điều tiếp theo mà bất kỳ ai trong căn phòng này chắc chắn sẽ làm, làm điều hợp lý duy nhất. Chúng tôi đã cắt bớt phần ngân quỹ dành cho quảng cáo và bắt đầu tổ chức các lễ hội bí ngô. Điều này có rất nhiều ý nghĩa, phải không các bạn? Những lễ hội bí ngô này đã gây quỹ và nâng cao nhận thức cho gia đình các trẻ em đang phải đối mặt với những căn bệnh hiểm nghèo.
Đây là một hình ảnh của lễ hội bí ngô đầu tiên của chúng tôi. [hình ảnh] Nó không phải là một vấn đề lớn, và chúng tôi gặp đủ thứ chuyện. Chúng tôi hết bí ngô; chúng tôi hết kem bí ngô; chúng tôi hết tất cả mọi thứ bạn có thể tưởng tượng được ra. Nhưng chúng tôi ở Maine, và mọi người lái xe bán tải của họ về nhà lấy thêm bí ngô, và mọi người mua nhiều bánh bí ngô hơn và mua nhiều kem bí ngô hơn. Chúng tôi đã quyên góp được hơn 80.000 đô la tại lễ hội đầu tiên đó. Chúng tôi chỉ là một công ty trị giá 3 triệu đô la, và mỗi một xu quyên góp được đã đến với những người thực sự cần nó, và chúng tôi đã bị cuốn hút.
Chúng tôi tiếp tục tổ chức lễ hội bí ngô năm này qua năm khác và khi chúng tôi di chuyển trong chiếc xe đó, chúng tôi tạo ra một danh sách các việc phải làm trong cuộc đời. Một trong những điều trong danh sách đó là phá vỡ kỷ lục thế giới. Vâng, nếu bạn không tốt nghiệp ở vị trí hạng nhất của lớp học, bạn không phải là một vận động viên đẳng cấp thế giới, thì để phá vỡ một kỷ lục thế giới, bạn phải làm điều gì đó ngu ngốc. Đó là những gì chúng tôi đã làm. Chúng tôi đã phá kỷ lục thế giới bằng những quả bí ngô được thắp sáng, được chạm khắc ở một nơi trong cùng một lúc. Đây là một bức tranh về bao nhiêu quả bí ngô? [hình ảnh] Hơn một nửa triệu quả bí ngô được thắp nến, chạm khắc ở một nơi trong cùng một lúc. Điều này đã phá vỡ kỷ lục thế giới, nhưng thành thật mà nói, ai quan tâm đến một kỷ lục thế giới cơ chứ? Điều quan trọng nhất là kỷ lục này đã kiếm được hơn một nửa triệu đô la, và mỗi xu của nó đều dành cho những đứa trẻ thực sự cần nó. Hơn nửa triệu người đã băng qua công viên ngày hôm đó, công viên công cộng lâu đời nhất của quốc gia và đó là một đêm lớn lao đối với chúng tôi. Đó cũng là một đêm rất lớn đối với tất cả các tình nguyện viên, và điều đó khiến chúng tôi bị cuốn hút hơn bao giờ hết.
Vì vậy, những gì được bắt đầu như giúp trẻ em chỉ là công việc phụ đã được tích hợp vào công việc của chúng tôi là Quỹ Cuộc sống thật tươi đẹp dành cho trẻ em (Life Is Good Kids Foundation). 10% lợi nhuận, bất kể chúng tôi làm gì - bán áo phông, tổ chức các sự kiện đặc biệt, bán tất cả các loại sản phẩm khác - bất kể đó là gì thì chúng tôi luôn dành 10% lợi nhuận cho trẻ em nghèo đói, bị ngược đãi hoặc bị các bệnh hiểm nghèo. 10 phần trăm cho trẻ em là điều thật tuyệt vời đối với chúng tôi. Đó là cách chúng tôi vẽ một đường thẳng trên cát và nói, “Không, không chỉ vào dịp Giáng sinh, không chỉ vào cuối năm, mà quanh năm khi chúng tôi sản xuất áo phông, chúng tôi đang giúp mọi người. Chúng tôi đang làm một điều gì đó đặc biệt. Chúng tôi không chỉ là một công ty may mặc. Có nhiều điều ý nghĩa hơn trong những gì chúng tôi đang làm.” Chúng tôi nghe thấy mối liên hệ cảm xúc với mọi người và chúng tôi đã nuôi dưỡng cảm xúc đó.
Vậy nhân viên của chúng tôi phản ứng như thế nào? Họ nói với chúng tôi trong mỗi cuộc khảo sát, năm này qua năm khác, rằng điều quan trọng nhất đối với họ là Quỹ Trẻ em. Họ biết rằng nếu họ làm tốt công việc bán áo phông, nếu họ làm tốt công việc thiết kế đồ họa, nếu họ làm một công việc tốt trong nhân sự hoặc CNTT, họ đang cứu mạng sống cho các em nhỏ và điều đó khiến họ thấy hạnh phúc và tự tin. Vào cuối tuần, họ không cảm thấy rằng họ phải đi tình nguyện ở đâu đó. Họ biết rằng chỉ cần bằng cách làm việc tại đây, họ đã đang làm một điều tuyệt vời, và đó là điều phấn khích nhất mà chúng tôi đã từng làm cho đội ngũ nhân viên của chúng tôi. Chúng tôi làm rất nhiều điều thú vị; bạn có thể thấy điều này tại cuộc họp hàng quý của chúng tôi. [hình ảnh] Chúng tôi có rất nhiều tiếng cười, thường được tạo ra bằng chi phí của chính chúng tôi. Chúng tôi chia sẻ thông tin cấp cao nhất về những gì chúng tôi đang làm với công ty, nhưng điều quan trọng nhất chúng tôi làm là giúp đỡ trẻ em.
Đây là những gì đã trở thành của lễ hội bí ngô; bây giờ là Liên hoan Âm nhạc Cuộc sống Tốt. [hình ảnh] Nó quyên góp hơn 1 triệu đô la mỗi lễ hội và có những nghệ sĩ lớn như Michael Franti trong lễ hội này. Mọi người tới dự đều biết họ sẽ được thưởng thức âm nhạc tuyệt vời. Họ biết họ có thể có một ly bia lạnh tuyệt vời giống như những bữa tiệc bia cũ của chúng tôi. Họ biết họ có thể thưởng thức một số thức ăn tuyệt vời đi thẳng từ nông trại đến bàn ăn. Nhưng quan trọng nhất, họ biết rằng họ đang đứng vai kề vai với những người khác đang giúp đỡ, và đó là lòng nhân đến với nhau. Bạn đang xem xét hơn 30.000 người lạc quan hợp lý có một bữa tiệc tốt đẹp và giúp đỡ những người thực sự cần nó. [hình ảnh] Tôi không biết những gì đứa trẻ này đang nhìn, nhưng chúng tôi đã làm nó vui thích.
Vậy, điều gì sẽ xảy ra với việc kinh doanh của chúng tôi? Ở đây chúng tôi đang lên trong các bản vá bí ngô lo lắng về những điều không nên lo lắng. Tất cả các chuyên gia tư vấn đều nói rằng chúng tôi đang ăn thịt công việc kinh doanh của mình; chúng tôi tập trung vào trẻ em khi chúng tôi nên tập trung vào các sản phẩm từ bông, blah blah blah. Vì vậy, chúng tôi tiếp tục làm những gì trong trái tim của chúng tôi. Chúng tôi tiếp tục tập trung vào những thứ mà chúng tôi nghĩ là chúng tôi thực sự và là một phần của loài người và những gì đã xảy ra là khách hàng đã xây dựng doanh nghiệp của chúng tôi. Họ thực sự đã làm.
Chúng tôi thực sự vẫn tiếp tục phạm sai lầm trong vận hành kinh doanh, nhưng khách hàng đã tha thứ cho chúng tôi. Tại sao? Bởi vì chúng tôi chân thực. Bởi vì chúng tôi là có thật. Trong thời đại ngày nay, trong thời đại kỹ thuật số này, nếu bạn nói rằng bạn sẽ làm các thứ nhưng bạn không làm, mọi người sẽ làm doanh nghiệp của bạn tan tác. Nhưng nếu bạn nói bạn sẽ làm các thứ, bạn thực hiện chúng và bạn đứng đằng sau, bạn không cần phải trở nên hoàn hảo. Chúng ta không phải là những người đẹp nhất. Chúng ta không phải là nhanh nhất; chúng ta không phải là người mạnh nhất; và chúng ta không điều hành doanh nghiệp tốt nhất trên thế giới, nhưng khách hàng đang xây dựng doanh nghiệp của chúng ta và chúng ta đang phát triển mỗi ngày vì họ tin tưởng vào chúng ta. Đó là sự kết nối. Bạn không thể tự xây dựng một doanh nghiệp lành mạnh. Khách hàng của bạn phải xây dựng nó cùng với bạn. Họ phải là đồng tác giả câu chuyện của bạn. Họ phải là một phần trong câu chuyện của bạn. Ngày xưa, bạn có thể là một nhà tiếp thị thông minh và xây dựng doanh nghiệp của mình, nhưng những ngày đó đã hết rồi. Bạn phải để khách hàng của mình ở cửa và thử đoán xem sao? Nghe có vẻ đáng sợ đấy, nhưng điều này thật vui. Đây là ảnh của Richard Branson và tôi. [hình ảnh] Nó chẳng liên quan gì đến bài nói chuyện của tôi; Tôi chỉ muốn bạn biết rằng tôi đã đi chơi với Richard Branson.
Đây là cuốn sách của chúng tôi [hình ảnh] Mọi người đều phải viết một cuốn sách và chúng tôi đã cố gắng tránh làm điều đó trong nhiều năm vì mọi người đều muốn chúng tôi viết một cuốn sách về kinh doanh. Chúng tôi cảm thấy chúng tôi giống như tất cả những người khác thôi: đều bắt đầu kinh doanh trong nhà để xe hoặc xe tải. Chúng tôi đã không nghĩ rằng câu chuyện của chúng tôi có gì đặc biệt cả. Có lẽ không phải vậy, nhưng National Geographic rất thông minh. Họ đến với chúng tôi và nói: “Anh đừng viết một cuốn sách kinh doanh; hãy viết một cuốn sách về cách tự giúp mình.” Chúng tôi thích ý tưởng đó vì công việc kinh doanh của chúng tôi thực sự quan tâm đến sức khỏe cảm xúc. Đó thực sự là những gì tôi đang nói với bạn trong ngày hôm nay. Bạn biết nhiều hơn về doanh nghiệp của bạn hơn tôi. Tôi sẽ không dạy bạn về cách quản lý hay đầu tư tài sản. Tôi không có đủ kiến thức về những lĩnh vực này. Tôi thực sự không thể thêm hai và hai, nhưng tôi có thể cho bạn biết một chút về sức khỏe cảm xúc, và bạn cần phải chăm sóc bản thân. Bạn cần phải chăm sóc sức khỏe của chính bạn trước khi bạn giúp đỡ bất kỳ ai khác. Đó chính là những gì cuốn sách này đề cập tới. Cuốn sách này nói về những người đã dạy chúng tôi. Mỗi chương là về một trong những giá trị đó, về những người đã viết thư cho chúng tôi và tại sao những giá trị đó lại quan trọng.
Có 12 giá trị, và trên đồ họa đơn giản này, nó cho bạn thấy lý do tại sao cách nhìn lạc quan cho chúng ta những giá trị đơn giản và vô tận đó. [hình ảnh] Đây là những thứ tồn tại lâu trước chúng ta. Hàng ngàn năm trước, chúng đã tồn tại và chúng sẽ tồn tại cùng với con cái, cháu chắt của các bạn. Tất cả những gì bạn nghe là xu hướng thời nay. Bạn phải nên theo xu hướng này, phải nên theo xu hướng nọ. Thương hiệu của chúng tôi không phải là về xu hướng. Thương hiệu của chúng tôi là về nhân loại và những giá trị tốt đẹp — những giá trị gia đình đơn giản và tồn tại mãi mãi. Đó chính là những gì chúng tôi muốn nói đến. Vì thế, cuốn sách viết về chính điều đó. Cuốn sách thực sự đơn giản và chứa đựng vô vàn những câu chuyện hài hước. Nhưng cuốn sách dạy chúng ta rằng chìa khóa để có hạnh phúc ở ngay xung quanh chúng ta. Chìa khóa để sống một cuộc sống trọn vẹn đều ở xung quanh chúng ta và nó không phải là khoa học tên lửa. Nó thực sự đơn giản. Tất cả những gì chúng ta phải làm là mở to mắt ra và ý thức được điều này.
Thế là chúng tôi vừa di chuyển vừa viết cuốn sách, đã ký hợp đồng với hãng phát hành sách Barnes & Noble, chúng tôi đã giúp rất nhiều tổ chức từ thiện làm việc cùng chúng tôi và điều đó rất thú vị. Nhưng điều số một và điều thú vị và có tác động nhất, mà chúng tôi đã làm trên đường đi là đến thăm những đứa trẻ nhỏ đã viết cho chúng tôi những lá thư này và bạn đoán được điều gì không? Họ không còn là trẻ nhỏ nữa.
Bạn nhận ra hai em này không? [hình ảnh] Một trong hai em vẫn chỉ có một chân, và em kia vẫn không thể nhìn thấy rõ, nhưng bạn hãy đoán xem? Họ vẫn có nụ cười tuyệt đẹp. Họ là những chàng trai tuyệt vời, những người đàn ông trẻ đáng kinh ngạc. Bất chấp những nghịch cảnh mà họ phải đối mặt, họ đã sống một cuộc đời đáng kinh ngạc. Họ tiếp tục hạnh phúc, nổi tiếng, và vui vẻ, và họ đương đầu với cuộc sống. Họ thực sự yêu cuộc sống. Chúng tôi đã không làm bất cứ điều gì đặc biệt. Chúng tôi đã không cho những người này hàng trăm ngàn đô la. Chúng tôi cùng ngồi ăn trưa khi đi dã ngoại với họ. Chúng tôi cười thỏa thuê. Chúng tôi chỉ nói về những gì đang xảy ra trong cuộc sống của từng người và những gì đã xảy ra. Chúng tôi đã thổ lộ rằng họ đã gây cảm hứng cho chúng tôi như thế nào. Họ đã được chúng tôi tâng bốc lên. Họ đã gây ảnh hưởng vô cùng mạnh mẽ tới chúng tôi, và chúng tôi sẽ giữ liên lạc với họ.
Bạn thử đoán xem đây là ai? [hình ảnh] Đây là Lindsey Beggan. Cô chính là cô bé mà mọi người nghĩ sẽ không sống được lâu hơn một năm. Vâng, hiện nay cô ấy sống ở San Francisco. Cô 28 tuổi rồi. Cô ấy thông minh. Cô ấy đang say sưa trong công việc của mình. Cô ấy phải gặp biết bao nhiêu cuộc hẹn với bác sĩ mỗi năm để đảm bảo rằng những thứ đáng sợ không quay trở lại, nhưng cô ấy không bị ung thư. Thay vì tôi nói với bạn về những gì đã xảy ra trong cuộc đời cô ấy, thì đây là một đoạn video ngắn và cô ấy sẽ trực tiếp nói với bạn. [video]
Tôi không có tất cả các câu trả lời trên thế giới, và không ai đưa tôi đến đây để trả lời tất cả các câu hỏi của bạn. Tôi chỉ đang chia sẻ câu chuyện của mình và chúng tôi vẫn đang học hỏi hàng ngày. Tất cả các bạn đều phải đối mặt với nhiều thứ. Một điều chúng ta không bao giờ có thể làm với nhau là phán xét lẫn nhau. Bạn không biết mọi người đã từng rơi vào hoàn cảnh nào. Bạn không biết những gì họ đã phải đối mặt. Vì vậy, đừng đánh giá đồng nghiệp của bạn. Đừng đánh giá khách hàng của bạn hoặc thậm chí là các thành viên trong gia đình bạn. Hãy biết rằng mọi người đều có một cuộc chiến. Ai cũng có, đúng không các bạn? Bạn nên biết rằng nếu mỗi mai thức dậy, chúng ta càng tập trung nhiều hơn vào – những điều gì đúng trong cuộc sống của chúng ta, những điều gì tốt đẹp về cuộc sống của chúng ta – thì chúng ta càng có thể dành nguồn lực hạn chế của chúng ta vào những điều đó. Đó là cách chúng ta có thể phát triển một cách lành mạnh cho chính mình. Đó là cách chúng ta sẽ phát triển tốt cho các doanh nghiệp của mình. Các doanh nghiệp có thể là lực lượng tốt trên thế giới, nhưng điều đó đòi hỏi các cá nhân điều hành các doanh nghiệp đó. Mỗi ngày việc này sẽ làm bạn và tôi, lo lắng về bản thân, thức dậy và làm phần việc của chúng ta. Hãy tập trung vào những điều tốt đẹp trong cuộc sống của chúng ta.
Vì vậy, hãy quên tôi đi. Hãy lấy một trang từ cuộc đời mẹ tôi. Hãy lấy một trang từ cuốn sách của bà. Hãy bắt đầu các cuộc họp của bạn với câu hỏi "Hãy cho tôi biết điều gì đó tốt đẹp đã đến với bạn hôm nay." Hãy lấy một trang từ cuốn sách của Lindsey, phải không các bạn? Hãy nói rằng bạn mong muốn mỗi ngày của bạn có ý nghĩa. Hãy lấy một trang từ cuộc đời của những cậu bé đó khi nói rằng bạn sẽ biết ơn từng ngày, và bạn sẽ không bao giờ nói rằng bạn phải làm một điều gì đó một lần nữa. Bạn không phải đến hội nghị này. Chỉ đơn giản là bạn đến hội nghị này thôi.

Bert Jacobs là đồng sáng lập và giám đốc điều hành của Life is Good. Ra mắt vào năm 1994, công ty truyền bá sức mạnh của sự lạc quan thông qua nghệ thuật truyền cảm hứng, một cộng đồng đam mê và một công việc phi lợi nhuận mang tính đột phá. Jacobs đã sớm được truyền cảm hứng từ những câu chuyện đối mặt với nghịch cảnh to lớn của những người trưởng thành và trẻ em. Life is Good quyên góp ít nhất 10% lợi nhuận ròng hàng năm của mình cho Quỹ Life is Good Kids, giúp đỡ hơn 120.000 trẻ em hàng ngày phải đối mặt với đói nghèo, bạo lực và bệnh tật.