Tôi muốn giới thiệu với các bạn chị Susan và anh Rick. Chị Susan và anh Rick đã yêu nhau từ thời trung học. Họ sống đơn giản và tiết kiệm tối đa. Đối với họ, gia đình là tất cả. Tôi được giới thiệu với Susan và Rick khi họ vừa gặp phải biến cố. Tôi được biết anh Rick đã sát cánh cùng chị Susan trải qua những năm tháng chị chiến đấu với căn bệnh ung thư vú khi con gái họ 11 tuổi và con trai mới 9 tuổi đầu.
Khi ngồi đối diện với tôi tại bàn ăn trong bếp, họ thừa nhận rằng họ cảm thấy tội lỗi vì đã không thúc ép bản thân chuẩn bị cho điều bất ngờ này sớm hơn nhưng lại thấy biết ơn vì họ có thể đưa ra quyết định ngay bây giờ. Họ đã bàn bạc xem ai sẽ là người giám hộ con cái và ai sẽ ra quyết định y tế nếu họ không thể làm việc đấy. Chúng tôi bàn bạc về việc liệu suy nghĩ của tôi có phải là một động thái thông minh khi sử dụng một khoản tiền tiết kiệm của họ để chi trả cho giấy tờ pháp lý chính thức hay không.
Chúng tôi nói về thời điểm tốt nhất để chuyển đổi bảo hiểm có kỳ hạn của Susan và chúng tôi bắt đầu chuẩn bị giấy tờ để Rick có được quyền lợi bảo hiểm tử vong phù hợp. Chúng tôi tranh luận về việc tiết kiệm bao nhiêu tiền cho nghỉ hưu và liệu còn lại chút tiền nào để giúp trang trải khi con cái lên đại học không. Chúng tôi thậm chí cũng bàn về việc họ có đủ khả năng, sau ba năm vô cùng khó khăn này, để cả gia đình bốn người có một chuyến đi cuối tuần dài ngày đến một ngôi nhà ven hồ mà ai đó có thể cho họ thuê với giá rẻ hay không — trong khi vẫn phải thanh toán hóa đơn y tế, trả thế chấp và lo cho hai con nhỏ.
Năm tháng qua đi, tài chính đã ổn định và sự buồn bã về hoàn cảnh trước đó cũng dần tan biến. Con cái họ đã có bằng lái xe, chị Susan và anh Rick không còn phải làm tài xế Uber Cha và Uber Mẹ nữa, họ đã có thể tìm lại một số sở thích từ xa xưa như khiêu vũ và chơi bài buổi tối với bạn bè. Trong khi họ phàn nàn một chút khi cô con gái đã trở về nhà sau khi tốt nghiệp cao đẳng và tìm được việc tại công ty mà bố cô đã từng làm hàng nhiều thập niên, tôi biết rằng họ hạnh phúc khi con gái quay trở về. Tôi cũng biết anh Rick thầm yêu thích việc lái xe đi làm cùng con gái. Tôi biết vậy vì anh ấy gọi đó là “đi chung xe” chứ không phải “taxi Cha” nữa.
Vì thế, khi tôi nhận được lời nhắn qua thư thoại của Susan vào khoảng ngày mùng 4 tháng 7 và tôi đã trả lời với chút hy vọng tôi sẽ cần phải thuyết phục chị tiêu một ít số tiền họ đã dành dụm được để đi đâu đó kỷ niệm chỉ riêng hai vợ chồng. Chỉ khi nghe thấy những lời đầu tiên Susan thốt ra, tôi mới thấy lời chào hỏi của mình là thái quá khi chị nhấc điện thoại lên. Thật là kỳ cục khi chị ấy nghe thấy tôi hỏi,” Chị sao rồi?”
Đó là cuộc gọi khi chị báo cho tôi biết anh Rick đang bị hôn mê. Anh đã bị tai nạn trên đường cao tốc giữa ban ngày và được chuyển khẩn cấp đến bệnh viện bằng máy bay. Chị đã ở bên giường bệnh của chồng cùng với các con khi họ quyết định rút thiết bị hỗ trợ sự sống cho anh khi cuối cùng họ nhận ra rằng có thể và chắc là não không hoạt động.
Chúng tôi lại cùng nhau ngồi bên chính chiếc bàn ăn trong bếp năm xưa. Chúng tôi hoàn trả bồi thường và cập nhật tên người thụ hưởng. Chúng tôi nói về việc chị ấy sẽ không phải chịu gánh nặng tài chính. Chúng tôi cập nhật các tài liệu pháp lý, chị chỉ cho tôi xem bản kiểm kê tài sản và mong ước của chị. Chị nói, “Tôi sẽ nói cho chị điều mà Rick đã từng nói với tôi: “Nếu có điều gì đó xảy ra với anh, anh chỉ muốn con cái chúng ta được ổn thỏa.” Ổn thỏa là một thuật ngữ khủng khiếp, nhưng chị biết tôi muốn nói gì rồi.”
Tôi ra về với cảm giác chúng tôi đã tính hết tất cả mọi thứ. Nhưng thực ra không phải vậy cho đến nhiều tháng sau, khi tôi nhận được một cuộc gọi của chị Susan. Ai đó đã đánh cắp danh tính của anh Rick. Vâng, danh tính của người chồng đã qua đời của chị ấy. Ngay sau khi không còn nhận được những tấm thiệp chia buồn, chị ấy bắt đầu nhận được bản sao kê thẻ tín dụng dưới tên của chồng qua thư gửi qua bưu điện. Chị bắt đầu nhận được những hóa đơn. Một hồ sơ gian lận thuế được khai dưới tên chồng chị. Chị ấy hoàn toàn suy sụp chỉ bởi suy nghĩ ai có thể lợi dụng một người góa phụ, bất kỳ góa phụ nào! Tôi thấy phẫn nộ khi phát hiện ra rằng hiện tượng này rất hay xảy ra. Đây là loại tội phạm cổ cồn trắng phát triển nhanh nhất tại Hoa Kỳ. Hơn 2.000 người mỗi ngày tại Hoa Kỳ bị đánh cắp danh tính sau khi chết.
Họ tự hỏi họ có thể làm những gì để ngăn ngừa vấn nạn này. Tôi cũng vậy! Tôi ước giá mà tôi biết khuyên Susan làm những điều sau:
- Không đưa tuổi và các thông tin nhận dạng cá nhân khác như tên thời con gái của mẹ vào cáo phó.
- Thông báo về sự qua đời của anh Rick với văn phòng An sinh Xã hội.
- Liên hệ với Nha lộ vận và hủy bằng lái xe của anh Rick để tránh bị sao chép.
- Kiểm tra báo cáo tín dụng của anh Rick và yêu cầu mỗi phòng báo cáo tín dụng đăng “cảnh báo về người đã chết.”
Chúng tôi đã làm đúng tất cả các thứ khác nhưng tôi lại không biết điều này.
Khoảnh khắc bạn thốt lên “Giá mà tôi biết trước” là gì? Hoặc “Giá mà họ biết trước” của các bạn là gì?
Có phải đó là khi ai đó trong văn phòng của bạn nhận được cú điện thoại yêu cầu trả tiền bồi thường tử vong cho người phối ngẫu đã ly hôn chỉ vì tên người thụ hưởng trong đơn không bao giờ được cập nhật?
Có phải đó là khi chú bạn, người có tâm làm từ thiện bị bệnh mất trí nhớ và các anh em họ của bạn băn khoăn tự hỏi về những mong muốn được chăm sóc của chú và liệu có nên duy trì những đóng góp cho những đối tượng mà chú nhiệt tình ủng hộ khi đầu óc còn minh mẫn hay không?
Có phải đó là khi con của ai đó bị bệnh tại trường đại học và bố mẹ người đó không hề hay biết gì chỉ vì không có giấy ủy nhiệm chăm sóc sức khỏe không?
Có phải đó là khi một người bạn có một đứa con cần sự trợ giúp đặc biệt qua đời và bạn nhận ra rằng họ chưa bao giờ thực sự tài trợ cho quỹ tín thác hoặc thay đổi chứng thư trên tài sản của họ không?
Đã làm trong ngành này được hơn một thập niên, tôi đã hoàn trả một số đơn bồi thường không thể tin được. Nếu ví dụ tôi vừa nêu làm lóe lên bất cứ một ký ức nào trong tâm trí các bạn, hãy tìm ai đó để chia sẻ câu chuyện của bạn trong tuần này. Và, nếu bạn đủ may mắn để trở thành người nghe thấy câu chuyện của một người khác, hãy lắng nghe với ý định đưa ra bài học của họ để phục vụ mọi người. Hãy kỷ niệm những câu chuyện và thành công độc đáo của chúng ta với sự tự tin mà mọi người trong căn phòng này chia sẻ — kiến thức giúp chúng ta vượt lên trên và vượt xa hơn dành cho khách hàng của mình để đảm bảo rằng chúng ta không bao giờ phải nghe họ nói, “Giá mà tôi biết trước.”

Michaela Scott, CFP, MSFS, thành viên MDRT năm năm với hai lần đủ điều kiện Court of the Table và tư vấn quyền lợi chiến lược cho Borislow Insurance. Giải thưởng sự nghiệp nhấn mạnh sứ mệnh của cô trong việc giúp khách hàng nhận dạng và giải quyết các mục tiêu độc đáo của họ và các mối lo lắng cấp bách nhất một cách thông minh. Cô đã lấy được bằng cao học về dịch vụ tài chính.