
Ngày 9 tháng 3 năm 2019 là một ngày xuân thứ Bảy bình thường ở Tallahassee, nhưng chẳng ai đoán trước được cuộc đời vốn đầy những bất ngờ. Vợ tôi, Courtney và tôi đã quyết định đi dự Thánh lễ Canh thức Thứ Bảy (chúng tôi theo đạo Công giáo) lúc 5 giờ chiều. Chúng tôi mỗi người đi môt chiếc ô tô đến nhà thờ vào ngày hôm đó vì cô ấy phải đi mua mấy món đồ trước mà không mang bọn trẻ theo được. Vừa ổn định vào chỗ ngồi của mình, thì chỉ 5 phút trước khi Thánh lễ bắt đầu, tôi đột ngột bất tỉnh. Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trong xe cấp cứu trong bãi đậu xe của nhà thờ với một vị linh mục đang cầu nguyện cho tôi và các nhân viên y tế vội vã đưa tôi đến phòng cấp cứu. Người ta thông báo rằng tôi vừa trải qua một cơn động kinh. Các nhân viên y tế không cho vợ tôi lên xe cấp cứu cùng với tôi, nhưng may là họ không thể từ chối Đức Cha nên cuối cùng cô ấy lái xe theo tôi đến bệnh viện.
Chị gái tôi, Angela là bác sĩ tại bệnh viện Tallahassee nơi chúng tôi sống. Hôm ấy là ca trực đêm của chị ấy, vì vậy vợ tôi đã gọi cho chị trên đường đến để thông báo tình hình. Dẹp bỏ tâm trạng lo lắng của người chị, chị ấy lập tức chuyển sang tâm thế của một bác sĩ. Chị đã lựa chọn bác sĩ cấp cứu, bác sĩ thần kinh và bác sĩ giải phẫu thần kinh cho tôi vào ngày hôm sau. Chúng tôi đến bệnh viện và làm thủ tục ngay lập tức. Sau khi có kết quả chụp CT, bác sĩ đã báo cho tôi một tin dữ. Có một khối ở thùy trán não phải tôi, có thể là một khối u, nhưng họ không thể xác nhận điều đó cho đến khi chụp MRI toàn thân. Tôi chỉ nhớ là mình đã cảm thấy bình tĩnh lạ thường khi bác sĩ chẩn đoán cho tôi và suy nghĩ đầu tiên của tôi là: Chúng tôi sẽ chữa bệnh thế nào; kế hoạch hành động là gì?
Sáng sớm Chủ nhật, cuối cùng họ đã có kết quả chụp MRI, và vào khoảng giờ ăn trưa, bác sĩ giải phẫu thần kinh bước vào phòng bệnh. Lúc đó, bố và mẹ tôi đã đến và ở trong phòng với tôi, cùng với vợ tôi, Courtney và chị gái Angela. Bác sĩ giải phẫu thần kinh xác nhận nỗi sợ hãi của chúng tôi: Có một khối u não ở thùy trán bên phải của tôi. Ông ấy nói: “Anh có một vài lựa chọn. Tôi có thể mổ tách khối u ở đây tại Tallahassee, nhưng tôi sẽ phải gây mê cho anh, và bởi vì khối u này dính với mô não nên chúng tôi sẽ không thể biết được mức độ tổn thương cho đến khi anh tỉnh dậy sau cuộc phẫu thuật. Anh có thể bình phục hoàn toàn hoặc anh có thể bị liệt toàn bộ thân trái. Chỉ có thể đợi phẫu thuật xong mới biết được. Lựa chọn thứ hai là tôi có thể chuyển anh đến Bệnh viện Shands ở Gainesville, Florida, nơi họ đang thực hiện một kỹ thuật mới hơn gọi là 'mổ não tỉnh.' Căn bản, anh sẽ ở trong trạng thái tỉnh táo trong hầu hết thời gian phẫu thuật để họ có thể thấy những gì cần cắt bỏ và những gì không nên cắt bỏ. Tình cờ tôi đã từng làm nội trú với một trong số ít bác sĩ trong nước thực hiện loại phẫu thuật này, và may thay là cô ấy đang làm ở bệnh viện Shands. Tôi đã gửi cho cô ấy ảnh chụp MRI của anh, và cô ấy đồng ý rằng anh sẽ là ứng cử viên hoàn hảo cho cuộc phẫu thuật. Văn phòng của cô ấy đang chờ cuộc điện thoại của anh vào buổi sáng.”
Chúng tôi rất choáng váng. Bà tôi đã mất vì một khối u não cách đây 15 năm, nên khi nghe đến “u não” thì bố mẹ và gia đình tôi đều nghĩ đến viễn cảnh tồi tệ nhất. Bà đã phải phẫu thuật để loại bỏ khối u, và hồi đó không có cái gọi là "mổ não tỉnh."
Chúng tôi đã gặp bác sĩ giải phẫu thần kinh tại Shands vào thứ Tư tuần sau, và một tuần tiếp theo tôi phải chụp MRI để họ lập sơ đồ toàn bộ các chức năng của não bộ; đó là một quá trình kéo dài ba tiếng đồng hồ. Tôi được phẫu thuật trong tuần sau đó vào ngày 26 tháng 3, và nó giống như một trải nghiệm ngoài cơ thể vậy. Chưa kể trước đó, tôi phải đợi một mình ở phòng tiền phẫu trong khoảng một tiếng rưỡi và khi bác sĩ giải phẫu thần kinh bước vào giải thích thêm lần nữa các chi tiết, công đoạn của cuộc phẫu thuật, cô ấy có nói với tôi, "Ồ, anh đúng là bệnh nhân đặc biệt nhất của hôm nay." Phản ứng đầu tiên của tôi là cảm thấy vô cùng bối rối; đó là điều cuối cùng bạn muốn nghe bác sĩ phẫu thuật nói vài phút trước khi bạn phải trải qua một cuộc phẫu thuật não quan trọng. Sau đó, cô ấy tiếp tục giải thích rằng thông thường vùng não chỉ huy ngôn ngữ sẽ nằm 100% ở bên phải hoặc 100% ở bên trái, nhưng riêng của tôi là 60/40. Điều đó có nghĩa là tôi có thể mất khả năng nói tạm thời trong vài tuần (cô ấy gọi là “chứng mất ngôn ngữ tạm thời”) và một xác suất nhỏ là tôi có thể mất khả năng nói vĩnh viễn. Phản ứng của tôi là, Lại thêm một điều nữa vào danh sách những điều phải vượt qua! Chà, nói ngắn gọn thì họ đã loại bỏ khoảng 95% khối u và đúng như dự đoán, tôi đã bị mất khả năng nói tạm thời nên tôi phải tham gia các lớp trị liệu ngôn ngữ trong vài tháng đầu tiên sau phẫu thuật.
Sau khi bóc tách khối u, các bác sĩ lập bản đồ gen cho nó. Trong khối u của tôi có một đột biến gen đặc biệt khiến một số phương pháp điều trị cụ thể trở nên có hiệu quả hơn. Sau đó các bác sĩ đã điều chỉnh phác đồ điều trị cho phù hợp với phần đột biến gen đó. Thật là khó tin!
Khoảng một tháng sau khi phẫu thuật, các bác sĩ cho chúng tôi biết toàn bộ phương án điều trị của tôi. Tôi phải xạ trị sáu tuần, hóa trị sáu tuần đồng thời với xạ trị (may mắn thay, tôi không phải thực hiện hình thức hóa trị IV khắc nghiệt hơn; tôi chỉ cần phải uống thuốc viên), nghỉ một tháng, và sau đó bắt đầu cái mà họ gọi là “hóa trị duy trì”, bao gồm 12 đợt uống thuốc trong 5 ngày và sau đó nghỉ 23 ngày. Hãy bỏ qua quãng thời gian khó khăn này!
Trong kỳ nghỉ phép kéo dài 4 tháng này,hãy gọi là như vậy, tôi đã có rất nhiều thời gian để suy ngẫm về mọi thứ. Tôi cảm thấy đây là lần đầu tiên trong đời, tôi có thể nghỉ ngơi và sống chậm lại, nhất là trong nếp sống hàng ngày, và tôi đã rút ra được một vài bài học.
Trước hết, việc tham dự các Cuộc họp Thường niên đã giúp tôi chuẩn bị cho thời điểm này. Từ những hội nghị đầu tiên, tôi đã học được rằng chính bản thân phải là khách hàng tốt nhất của mình. Đã có rất nhiều các tư vấn viên bảo hiểm hoặc tài chính lại là khách hàng tồi tệ nhất của chính họ. Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống xấu nhất. Cha tôi đã làm trong ngành dịch vụ tài chính 31 năm, và ông luôn nói rằng hãy chuẩn bị sẵn sàng cho điều tồi tệ nhất và hy vọng vào điều tốt đẹp nhất. Vấn đề tài chính của tôi đã được lo liệu, vì vậy tôi có thể chỉ cần tập trung vào việc chữa trị phục hồi sức khỏe. Vì vậy, nếu bạn chưa phải là khách hàng tốt nhất của mình, thì sau hội nghị này, tôi mong muốn bạn hãy thu xếp đảm bảo tài chính ổn thỏa cho mình, trong khi còn có thể.
Bạn phải sẵn sàng nhờ cậy mọi người giúp đỡ. Đừng để cái tôi của bản thân cản trở. Chúng ta không thể tự mình làm hết mọi thứ. Tôi phát hiện ra rằng 99% mọi người sẵn sàng giúp đỡ người khác; bạn chỉ cần nhờ đến họ thôi. Ở bang Florida, nếu bạn bị động kinh, bạn không thể lái xe trong sáu tháng (lại thêm một điều khó khăn). Vợ tôi, bố mẹ tôi, anh chị em tôi, thư ký của tôi, Julie, và bạn bè của tôi đều đã lái xe chở tôi đi khắp nơi trong sáu tháng đó. Nói về việc mất kiểm soát. Trong sáu tuần, vợ tôi hay mẹ tôi mỗi ngày đều lái xe 60 dặm để đưa tôi đến bệnh viện thực hiện xạ trị. Khi kết thúc đợt xạ trị vào cuối tháng 6 năm 2019, tôi tự nhủ: Tôi cần trở lại làm việc. Tôi có thể nhờ ai đưa mình đến các cuộc họp đây? Nếu tôi có cuộc hẹn trong thị trấn vào ngày hôm đó, thư ký sẽ đón tôi rồi chúng tôi sẽ đi chung xe đến nơi làm và đi chung xe về nhà. Khách hàng có thể đến văn phòng của tôi, nhưng tôi vẫn cần tìm người lái xe khi tôi có hẹn ở Thành phố Panama, Gainesville hay Jacksonville. Tôi đã suy nghĩ về điều đó trong vài ngày và quyết định gọi cho một trong những khách hàng của tôi, Welmon Pippin, và nhờ anh ấy làm “tài xế riêng.” Anh ấy rất sẵn lòng giúp đỡ tôi. Tôi sẽ mãi mãi biết ơn anh ấy vì đã đưa tôi đi khắp nơi trong vài tháng đó. Sau đó, anh kể cho tôi nghe về quãng thời gian anh ấy trải qua quá trình điều trị ung thư khi sống ở California và không có gia đình ở bên. Anh ấy nói rằng anh ấy được bạn bè chở đi xạ trị hàng ngày. Anh ấy chỉ đang đền đáp lại lòng tốt đó. Bạn đừng ngại nhờ giúp đỡ.
Tôi cảm thấy cả cuộc đời tôi đã chuẩn bị cho quãng thời gian này. Từ các trận bóng đá ở trường tiểu học, tất cả việc tập luyện cho Little League, tám năm chơi bóng bầu dục ở trung học và đại học cho đến việc bắt đầu sự nghiệp của tôi trong ngành bảo hiểm/dịch vụ tài chính - chúng đã giúp tôi chuẩn bị cho những gánh nặng và thử thách mà tôi đang phải đối phó hàng ngày. Việc tập thể dục 5 giờ sáng, tập luyện hai lần một ngày, tất cả những lần bị từ chối đã trải qua và tiếp tục cho đến ngày nay, và những thăng trầm của sự nghiệp này đều đã giúp tôi chuẩn bị cho thời điểm này, cho cuộc chiến sinh tử của tôi. Mỗi khi đám trẻ chúng tôi không muốn đến trường hoặc nói chung là không muốn làm điều gì đó, mẹ tôi thường nói rằng: “Hãy cố làm đi” hoặc là “Hãy cứ cố sống qua ngày đi.” Hãy hoàn thành cho xong công việc đó. Lúc đó tôi không biết rằng những lời chỉ dạy của bà có ý nghĩa sâu sắc như thế nào. Giờ tôi chỉ áp dụng cách tiếp cận đó với căn bệnh ung thư của mình thôi. Bạn phải chấp nhận quá trình đó và tìm cách sống một cách thoải mái trong những tình huống không hề dễ chịu.
Tôi chắc chắn rằng hầu hết mọi người ở đây đều là những kẻ thích kiểm soát mọi hoàn cảnh theo ý mình, nếu không chúng ta đã không ở đây tại MDRT. Là tư vấn viên, chúng ta muốn kiểm soát mọi thứ. Từ quy trình UW cho đến loại tạp chí bày trong sảnh, chúng ta muốn kiểm soát toàn bộ quy trình của khách hàng, nhưng có một số điều trong cuộc sống nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng ta, chẳng hạn như là mắc bệnh ung thư, mất một người thân, một tai nạn tồi tệ hay bất cứ điều gì. Điều bạn có thể kiểm soát là phản ứng của bạn, cách bạn ứng phó với nghịch cảnh. Đó không phải là việc ta vấp ngã trong cuộc sống (trong những ngày còn chơi bóng, tôi đã bị đánh ngã không biết bao nhiêu lần); mà là cách bạn phản ứng sau khi vấp ngã. Bạn có lựa chọn đứng lên và tiếp tục chiến đấu không? Tôi có hai sự lựa chọn vào ngày hôm đó trong phòng bệnh: tôi có thể lăn ra chết theo đúng nghĩa đen hoặc nỗ lực chiến đấu với căn bệnh bằng từng hơi thở của mình. Tôi đã chọn chiến đấu - chiến đấu vì vợ tôi, con tôi, cha mẹ tôi, anh chị em tôi và tất cả bạn bè của tôi. Tôi đã chọn chiến đấu và vẫn sẽ tiếp tục chiến đấu để làm gương cho họ. Tôi đã thực hiện một giao ước với chính mình trong phòng bệnh khi lần đầu tiên được chẩn đoán: Tôi sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết để có lại sức khỏe, và tôi sẽ thực hiện điều đó mỗi ngày. Chỉ cần khỏe hơn mỗi ngày.
"Thời gian trôi rất nhanh, và cuối cùng chúng ta ai cũng sẽ phải ra đi." ― Công ty bảo hiểm Knights of Columbus

Joseph Spinelli III, CLU, LUTCF, là thành viên MDRT 10 năm và tư vấn viên tài chính cho Knights of Columbus tại Tallahassee, Florida. Anh đã tốt nghiệp trường Bridgewater College với bằng Cử nhân Khoa học về quản trị kinh doanh và kinh tế học. Khi 21 tuổi, anh được phong tặng chức International Knights of Columbus Rookie of the Year (Hiệp sĩ Quốc tế về Lính mới Columbus của Năm). Spinelli là thành viên 11 lần của Câu lạc bộ Supreme Knight's Club (SKC) và là tư vấn viên trẻ nhất của Knights of Columbus đủ điều kiện đạt tư cách thành viên MDRT trọn đời.