Khi tôi 25 tuổi, giấc mơ hái-sao-trên-trời thời niên thiếu của tôi trở thành hiện thực. Giấc mơ đó của tôi không phải là đi bộ trên mặt trăng hoặc đoạt giải Oscar. Không, tôi chỉ muốn nhịn đói trong 39 ngày và đi nặng trên biển trên sóng truyền hình quốc gia.
Tôi muốn được tham gia chương trình truyền hình “Survivor,” và chiến thắng cuộc đua đó. Đây là một giấc mơ hoàn toàn phi thực tế và có vẻ như vậy. Tôi chỉ có thể vừa đủ điểm đạt hạng khá trong môn thể dục và đó là nhờ vào một chút phá lệ. Tôi lùn, không có vóc dáng và thậm chí tôi không biết dựng lều, đó là chưa nói đến xây một chỗ trú thân và tự tìm kiếm thức ăn. Nhưng tôi mê thích chương trình và mơ được tham gia trò chơi hấp dẫn nhất trên thế giới.
Tôi xem mùa thi đấu “Survivor” đầu tiên khi chín tuổi và kể từ đó nó trở thành hoạt động truyền thống của gia đình tôi vào mỗi tối Thứ năm. Tôi tạo một liên minh huyền thoại cho gia đình mình và chơi “Survivor” trên mạng. Tôi có thể về nhà từ trường trung học cơ sở và bỏ phiếu loại những người lạ tại phòng chat trên internet. Tôi thậm chí còn đứng ra tổ chức trò chơi này cho bạn bè của mình trong một chuyến đi dã ngoại hồi lớp bảy. Hai người trong bọn họ đã khóc khi bị bỏ phiếu loại khỏi trò chơi. Điều đó thật tuyệt. Việc này đã trở thành nếp quen thuộc của gia đình tôi đến mức khi tôi vào đại học, cha mẹ biết tôi sẽ gọi điện một tuần ít nhất một lần, đúng vậy, chúng tôi có một tập “Survivor” để bàn luận. Tuy nhiên, dù “Survivor” là giấc mơ của mình, tôi vẫn không có đủ tự tin để đăng ký tham gia chương trình cho đến khi được 22 tuổi. Tôi luôn luôn nghĩ rằng với mười ngàn người đăng ký mỗi năm, cơ may để một chàng trai bình thường như tôi được nhận vào chương trình quá thấp.
Cuối cùng sau ba năm với năm lần gửi video sơ tuyển, tôi cũng được nhận vào chương trình, nhưng tôi mất đến bốn năm từ khi đủ điều kiện để phá vỡ kỷ lục lần đầu tiên. Video sơ tuyển đầu tiên đã thu hút sự chú ý của một người trong nhóm tuyển người tham gia chương trình. Người đó gọi cho tôi và nói mùa này họ sẽ làm khác đi một chút. Họ đang tuyển gia đình cho mùa mới của chương trình. Do đó họ muốn biết liệu có ai trong gia đình tôi muốn đăng ký cùng tôi hay không. Việc này giúp bạn biết được gia đình yêu quý bạn đến mức nào. Ngay lập tức tôi về nhà và cầu xin mọi người trong nhà đi sơ tuyển cùng tôi. Bằng cách nào đó, cả mẹ và anh tôi đều đồng ý.
Mẹ tôi không thể tản bộ trên phố mà không bắt chuyện với hàng xóm. Không thể đến tiệm tạp hóa mà không kết thêm bạn mới. Bằng cách cho tôi thấy sức mạnh của mối quan hệ, cha mẹ tôi đã vô tình cho tôi chìa khóa để chiến thắng chương trình “Survivor”. Cha tôi, một doanh nhân thành đạt, luôn dạy bảo tôi rằng mối quan hệ quan trọng hơn quảng cáo bán hàng của bạn. Quảng cáo của bạn có thể bán được một lần, nhưng danh tiếng của bạn sẽ bán được 1000 lần. Hãy đối xử đúng với mọi người, mọi người sẽ đối xử đúng với bạn. Nếu bạn thực sự quan tâm đến mọi người, bạn sẽ lắng nghe. Nếu lắng nghe chăm chú, bạn sẽ hiểu những gì họ cần. Không ai trong lịch sử của “Survivor” từng thắng cuộc thi mà không kết bạn khi thi đấu. Nếu không thích bạn, họ sẽ khó mà tin tưởng bạn và bạn sẽ không thể lấy được phiếu của họ vào cuối cuộc chơi.
Hai mẹ con tôi gần như đã cùng tham gia “Survivor” vào năm đó. Khi đó, mẹ tôi đã 58 tuổi. Bà có thể là người phụ nữ lớn tuổi thứ ba trong lịch sử của chương trình. Tuy nhiên mẹ tôi đã vượt qua tất cả các lần kiểm tra sức khỏe cần thiết để được tham gia vào chuyến phiêu lưu vô cùng hấp dẫn này. Bà tập luyện mỗi ngày, ăn kiêng và không bao giờ hút thuốc. Nên bạn có thể tưởng tượng ra nỗi choáng váng kinh khủng của chúng tôi khi chỉ vài năm sau đó mẹ tôi bị chẩn đoán ung thư phổi giai đoạn bốn. Phải thừa nhận, tôi có nhiều quan niệm sai lầm về ung thư phổi. Tôi không nghĩ người mạnh khỏe như mẹ tôi có thể mắc bệnh này. Nhưng sự thật là ung thư phổi giết chết nhiều người, cả nam và nữ, hơn ba loại ung thư khác tiếp sau gộp lại. Tuy vậy quỹ dành cho nghiên cứu bệnh này lại rất nhỏ so với các loại ung thư khác. Đây là một căn bệnh kinh khủng, nhưng mẹ tôi đương đầu với bệnh tật như bà vẫn làm với những việc khác trên đời. Với một nụ cười trên môi.
Cuối cùng khi tôi nhận được cuộc gọi mời tham gia chương trình “Survivor,” trong tâm trí bà không chút mảy may nghi ngờ về việc tôi nên tham gia. Bà muốn tôi thi đấu. Thế là tôi rời nhà và thi đấu “Survivor” trong suốt quãng thời gian đáng sợ nhất trong đời chúng tôi. Nhưng xét theo rất nhiều khía cạnh, đó là điều quan trọng. Việc đối diện với cái chết cho chúng ta thấy tại sao sống có ý nghĩa và sôi nổi hết sức mình lại quan trọng đến vậy. Tôi phải đi thi đấu vì chúng tôi cần điều gì đó để hy vọng. Vài tia hy vọng ở chân trời mà chúng tôi có thể chỉ vào đó và nói: "Đó là lý do vì sao chúng ta chiến đấu. Đó là lý do vì sau chúng ta sống. Để có những khoảnh khắc tuyệt vời như thế này." Một người trong gia đình chơi trong chương trình ưa thích của chúng tôi. Chẳng thế nào tốt hơn thế.
Tôi không phải lúc nào cũng may mắn trong cuộc đua, nhưng đến ngày 39 tôi phải tuyệt đối tập trung để tìm ra lối đi của mình. Tôi làm điều này khi nhớ lại những lời dạy của cha mẹ trong suốt đời mình. Hãy kết bạn. Hãy tập trung vào mối quan hệ và xây dựng danh tiếng của con là người tốt, khiêm nhường và đáng tin cậy. Nếu bạn từng xem thi đấu trên chương trình truyền hình thực tế, bạn hẳn đã nghe có người nói: "Tôi không ở đây để kết bạn." Trong “Survivor,” bán hàng, trong đời, cũng tốt thôi, nhưng bạn sẽ thua cuộc. Mỗi ngày trong cuộc đua tôi có thể cảm thấy mẹ đang thúc giục tôi tiến tới và thúc tôi xây dựng những kết nối và mối quan hệ sâu đậm hơn, chân thật hơn.
Nhiều lần trong đời, có thể rất khó để nhớ rằng chúng ta không đơn độc khi đối diện với nỗi sợ hãi hoặc trải qua thất bại hoặc khi buồn chán. Thậm chí trong “Survivor” lúc trải qua thời điểm khó khăn nhất trong đời khi thi đấu một trong những trò chơi nguy hiểm nhất trên thế giới, cách xa nhà hàng ngàn dặm, tôi vẫn không đơn độc. Một người chơi khác, anh Jay, cũng có mẹ bị ốm ở nhà. Anh ấy thi đấu ở đó để khiến mẹ mình tự hào và có cuộc sống tốt đẹp hơn. Giống hệt như tôi. Sau 35 ngày giấu kín bệnh tình của mẹ ở nhà với đồng đội của mình, tôi đã thổ lộ với Jay, mặc dù trên thực tế, chúng tôi là đối thủ của nhau trong trò chơi và đều cố bỏ phiếu loại lẫn nhau. Tôi biết rằng anh ấy có thể sử dụng thông tin ấy chống lại mình, nhưng tôi tin rằng anh ấy không làm thế vì tôi biết anh ấy thấu hiểu. Đó là vì tình yêu cả hai chúng tôi dành cho mẹ mình đã vượt ra ngoài khuôn khổ cuộc chơi. Hôm đó, cả hai chúng tôi đều khóc khi nằm võng và thậm chí sau này khi tôi bỏ phiếu loại anh ấy vào đêm sau, chúng tôi vẫn là huynh đệ, anh ấy đã bỏ phiếu để tôi thắng và là một trong những người đầu tiên tôi gọi điện khi mẹ tôi qua đời.
Chúng ta không phải một mình đương đầu với những thử thách khắc nghiệt nhất trong đời. Một trong những đặc tính chung nhất của người có khả năng phục hồi là họ bao bọc mình bằng một hệ thống hỗ trợ mạnh mẽ. Nghiên cứu trên báo về tâm lý học xã hội thực nghiệm cho thấy núi sẽ bớt cao hơn nếu bạn leo cùng bạn thân. Có những người trong đời sẽ đỡ bạn dậy khi bạn ngã, họ sẽ làm bạn thấy mạnh mẽ hơn khi bạn cảm thấy yếu đuối, nhưng việc tìm ra những người như vậy lại phụ thuộc vào bạn. Nếu bạn bè hoặc đồng nghiệp của bạn không khiến bạn cảm thấy như vậy, chà, có thể đã đến lúc tìm bạn mới, hoặc hãy đảm bảo rằng mình khiến bạn bè của mình cảm thấy có giá trị và được hỗ trợ giống như bạn mong muốn cho bản thân mình. Rốt cuộc, nếu bạn không làm vì người khác thì làm sao bạn muốn mọi người ở đó làm chỗ dựa cho bạn?
Cuối cùng, tôi đã trụ đến cuối cuộc chơi nhờ đã tìm được bạn đồng hành trong số những người chơi và xây dựng được mối liên kết thực sự bền chặt. Tôi đã thắng “Survivor” với số phiếu bầu tuyệt đối. Giấc mơ trẻ thơ sâu kín đã trở thành hiện thực. Tôi không muốn điều gì hơn là chia sẻ chiến thắng này với gia đình và đặc biệt với mẹ tôi. Tôi muốn trao tấm chi phiếu một triệu đô la cho bà trong khán đài buổi truyền hình trực tiếp trận chung kết vào bảy tháng sau đó. Nhưng đó là lúc thử thách thực sự bắt đầu. Tôi bay về nhà nhanh nhất có thể sau khi kết thúc quay phim ở đảo Fiji và tới gặp mẹ tôi ngay. Chỉ hai ngày trước đó, khi tôi đang dốc sức thể hiện mình trước bồi thẩm đoàn tại hội đồng chung cuộc, mẹ tôi vẫn còn đi dạo quanh khu nhà. Bà vẫn còn sống khỏe mạnh và rạng rỡ như mọi khi. Khi về đến nhà, tôi nói chuyện với bà cả tiếng đồng hồ. Bà vẫn hoàn toàn tỉnh thức với tôi và cả gia đình tôi đều ở đó. Lúc đầu, bà không thể tin đó là tôi: Ngót mất 10 kg với khuôn mặt đầy râu ria và làn da rám nắng. Tôi nhắc đi nhắc lại là tôi yêu bà. Bà bắt đầu thở hổn hển và tôi nhận ra điều gì đang diễn ra, tôi kể là tôi đã chiến thắng trò chơi “Survivor.” Mấy giây sau, mẹ tôi qua đời.
Giấc mơ lớn nhất trong đời của tôi đã thành sự thật, tiếp theo đó là cơn ác mộng khủng nghiếp nhất đời tôi, tiếp nối nhau. Nếu viết về việc này, bạn sẽ nói chuyện đó khó có thể tin được. Đúng vậy và theo nhiều cách cho đến bây giờ nó vẫn rất siêu thực. Mẹ tôi không chỉ đợi cho đến khi tôi về đến nhà. Bà đã sống mạnh khỏe từng ngày khi tôi thi đấu xa nhà. Tôi biết điều đó vì tôi đã xem 11 videos bà đã quay cho tôi khi mỗi tập thi đấu được phát sóng. Bà hoàn toàn vui vẻ và đầy sự sống, luôn miệng cười tươi như tôi từng thấy. Đây là thư thoại mẹ đã để lại cho tôi chỉ vài ngày trước khi tôi về đến nhà. Chỉ vài ngày trước khi bà qua đời:
Susie Klein: Mẹ không thể chờ cho đến khi con về nhà. Mẹ run lên vì phấn khích, vui mừng, đam mê và tràn đầy năng lượng khi có lại con trong đời. Nên mẹ chỉ muốn gửi ngay tin nhắn này vào điện thoại của con. Mẹ yêu con rất nhiều. Hôm nay là ngày đẹp trời. Mẹ thấy rất tuyệt. Mọi sự sẽ tốt đẹp. Mọi thứ đều đang tốt lên. Tất cả đều đang tốt lên. Hy vọng con về nhà với tâm trạng thoải mái. Adam, mẹ yêu con rất nhiều.
Adam Klein: Mọi thứ đều đang tốt lên. Mọi thứ đều ở đó vì mẹ tôi. Đó là cách bà chọn để nhìn nhận thế giới. Tôi không biết điều này vào lúc đó, nhưng mẹ tôi đã ngừng điều trị khi tôi đi xa vì điều trị không có tác dụng gì cả. Các cách điều trị khác cũng đều vô tác dụng. Cha tôi đã cân nhắc kéo tôi ra khỏi cuộc chơi như tôi đã dặn ông nếu có bất kỳ điều gì không ổn xảy ra. Nhưng khi cha tôi bàn với mẹ, bà đã không chịu. Bà không bao giờ coi mình bị bệnh và việc gọi tôi về nhà không hợp với thế giới quan tích cực của bà. Cha tôi đã nói chuyện với nhà sản xuất và họ cùng quyết định chừng nào tôi còn trong cuộc chơi thì tôi có thể ở lại, nhưng họ có sẵn một chiếc trực thăng chờ sẵn ở mỗi hội đồng người chơi trong trường hợp tôi bị loại và tôi có thể về nhà ngay lập tức.
Vì vậy, mẹ tôi biết rằng ngày nào tôi còn chưa về nhà thì ngày đó tôi vẫn còn đang theo đuổi giấc mơ chung của gia đình. Bằng cách đó và nghe anh tôi kể lại chuyện về những lần đến thăm của người thân, khi mẹ tôi không xem được các tập như tôi vẫn hình dung lúc đầu, bà cùng tôi trải nghiệm giấc mơ “Survivor”. Còn hơn cả bất kỳ thành viên trong gia đình nào khác trong câu chuyện của chương trình. Tôi đã tham gia cuộc đua để mang lại niềm vui cho bà và chúng tôi đã làm được. Mẹ là người bạn thân nhất của tôi, và việc tôi biết rằng mẹ đã rất hạnh phúc không làm cho nỗi đau mất mẹ dễ dàng hơn chút nào. Đó là điều khó khăn nhất mà tất cả chúng tôi từng trải qua. Nhưng chúng tôi vẫn còn lựa chọn phải làm. Chúng tôi có thể để nỗi đau tàn phá mình hoặc có thể cố gắng biến nỗi buồn thành điều tích cực. Vậy là chúng tôi lao vào việc cho ra mắt một chiến dịch. Chiến dịch Live Like Susie (Sống như Susie) nhằm quyên góp tiền cho nghiên cứu bệnh ung thư phổi và truyền cảm hứng cho mọi người sống hết mình như mẹ tôi.
Trong vòng một năm, chúng tôi đã quyên được 500.000 đô la cho chiến dịch và mở rộng ảnh hưởng của mẹ ra thế giới.

Kinh nghiệm sống và quan điểm trẻ trung của Adam Klein tiếp tục truyền tải thông điệp sống động về khả năng hồi phục, theo đuổi đam mê, sống trọn vẹn và thách thức những khái niệm truyền thống về thành công. Anh đã thực hiện giấc mơ từ thời niên thiếu của mình khi giành được giải Emmy cho chương trình Survivor - Người sống sót, biến đau đớn thành sức mạnh bằng cách trở thành người vận động hàng đầu trong cuộc chiến chống bệnh ung thư phổi và quản lý mạng lưới nhà trú ngụ cho người vô gia cư sau khi tốt nghiệp trường Stanford.