Kiên trì trong nghịch cảnh
Câu chuyện bà Yeo sẻ chia nỗi đau cùng người mẹ mất con.
“Cô cút ra khỏi nhà tôi! Cút, cút mau!”
Lời nói ấy như nhát dao cứa vào lòng tôi. Những tưởng đó chỉ là một buổi tư vấn đơn giản để giúp một chàng trai trẻ tên Lee đảm bảo tương lai cho gia đình, vậy mà nó lại biến thành một trong những khoảnh khắc bẽ bàng nhất trong sự nghiệp của tôi. Mẹ của anh Lee, tay cầm chổi, đầy phẫn nộ và sợ hãi, đuổi tôi ra khỏi nhà. Với bà, chuyện sinh tử là điều đại kỵ, phải tránh nói về nó bằng mọi giá.
Tôi rời đi, toàn thân run rẩy, tim đập thình thịch. Rồi trên chuyến xe buýt về nhà, tôi âm thầm rơi lệ, cảm giác như lòng tự tôn của tôi vỡ vụn thành từng mảnh. Tôi bắt đầu hoang mang, có phải tôi đã quá sai khi chọn nghề này? Tại sao lại tự đẩy mình vào hoàn cảnh này? Vì sao phải tiếp tục khi nó tổn thương tôi đến thế?
Vài ngày sau, anh Lee gọi cho tôi. Anh nhỏ nhẹ nhưng vẫn kiên định nói rằng anh muốn đảm bảo cho gia đình mình. Tôi vẫn còn nhớ như in sự bẽ bàng khi đó và sợ hãi phải quay lại. Nhưng khi nghe thấy sự quyết tâm trong giọng nói ấy, tôi biết mình vẫn phải làm vậy. Chúng tôi gặp lại nhau, chỉ có tôi và anh Lee. Chúng tôi cùng nhau lập một kế hoạch cho tương lai của gia đình anh.
Đừng bỏ cuộc
Sự cương quyết của anh Lee là động lực để tôi kiên trì. Ngay cả khi cuộc đời phũ phàng đóng sập cánh cửa trước mặt, một sứ mệnh cao cả hơn sẽ cho bạn lý do để gõ cánh cửa ấy một lần nữa.
Và rồi, chỉ vài tháng sau, tôi thấy tên anh Lee trên tin tức. Anh đã ngã quỵ trong một buổi chạy rèn luyện sức khỏe rồi qua đời — đột ngột như vậy. Trẻ trung, khỏe mạnh, đầy ắp hoài bão, rồi chỉ trong tích tắc, anh ấy ra đi mãi mãi. Tôi chỉ biết thầm nghĩ: “Ơn trời chúng tôi đã không chần chừ”. Câu chuyện của Lee là lời nhắc đau đớn rằng cuộc đời mỏng manh vô thường đến nhường nào. Chúng ta chẳng bao giờ biết mình còn bao nhiêu thời gian. Thời điểm tốt nhất để bảo vệ những người chúng ta yêu thương chính là ngay lúc này, khi ta còn có thể.
Hoàn thành di nguyện
Quay trở lại nhà anh Lee để trao số tiền bồi thường bảo hiểm là một trong những việc nặng nề nhất tôi từng làm. Cánh cửa mà tôi đã từng phải rời đi trong nước mắt, giờ đây xuất hiện trước mắt tôi thật trĩu nặng.
Mẹ của anh Lee, vẫn còn chìm sâu trong đau thương, ngấn lệ nhìn tôi và nói: “Nếu nó không mua cái bảo hiểm đó, nó đã không chết. Chính cô đã mang tai họa này đến gia đình tôi”.
Bị quy trách nhiệm cho cái chết của một ai đó là một gánh nặng tinh thần quá lớn. Giây phút đó, tôi chỉ muốn chạy thật xa khỏi nỗi đau của người phụ nữ này. Nhưng rồi tôi nhớ lại lời của anh Lee trong lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau, ánh mắt anh ánh lên niềm tin cùng sự biết ơn thầm lặng.
Vậy là tôi hít một hơi thật sâu và nói: “Bác ơi, anh Lee có thể đã ra đi, nhưng tình yêu thương và những gì anh để lại sẽ còn sống mãi cùng bác”. Cuối cùng, mẹ anh Lee buông xuôi trong nước mắt và để tôi chia sẻ di nguyện của anh.
Để lại di sản
Câu chuyện của anh Lee không đơn thuần là ký ức mà đó là một sứ mệnh. Và di sản của anh không dừng lại ở tôi. Tôi hy vọng hành trình của anh Lee sẽ truyền cảm hứng để bạn tiếp tục dấn bước dù gặp nghịch cảnh; hành động khẩn trương, bởi ngày mai không bao giờ là điều chắc chắn; đồng thời cũng để bạn cống hiến cho công việc này với một sứ mệnh cao cả hơn, bởi nghề này không chỉ đơn thuần là những giao dịch. Trách nhiệm của chúng ta với khách hàng vẫn chưa kết thúc, ngay cả khi họ đã ra đi.
Tôi muốn để lại cho bạn một câu hỏi: Bạn sẽ góp phần tạo nên di sản nào?