Một đồng nghiệp là tư vấn viên gọi cho tôi để nhờ tôi giúp em trai anh ấy. Anh đã cố gắng mua bảo hiểm nhân thọ cho em mình nhưng bị từ chối. Chuyên môn của tôi là cùng các tư vấn viên khác giải quyết những trường hợp khó hoặc đã bị từ chối bảo hiểm vì tôi hiểu rõ yêu cầu của công ty tái bảo hiểm và chuyên viên thẩm định.
Tôi bảo anh ấy: “Được rồi, tôi sẽ thử xem sao”. Sau đó, tôi gọi cho anh khách hàng 41 tuổi để nghe câu chuyện của anh ấy.
Anh bị từ chối bảo hiểm vì từng nghiện ma túy nặng dù đã cai nghiện được 3 năm rồi. Dù không phải không thị trường nào cũng vậy, nhưng ở Canada, những ai từng dùng cocaine trong vòng 5 năm gần nhất thường sẽ bị từ chối bảo hiểm. Với trường hợp của anh ấy thì đúng là như vậy. Để tìm cách giúp đỡ, tôi đã hỏi kỹ hơn về quá khứ của anh. Cha anh qua đời khi anh còn nhỏ, nên anh chỉ còn có mẹ và hai người anh trai (một người là tư vấn viên đã gọi cho tôi, người còn lại mắc bệnh đa xơ cứng rải rác). Vì lo cho tương lai của các con, mẹ anh đã nhờ một người bạn của gia đình đóng vai trò là người cha cho ba anh em.
Không ai ngờ rằng, người bạn đó lại là một kẻ bạo hành trẻ em. Và anh ấy đã rơi vào tầm ngắm của hắn. Vì quá sợ hãi, không dám lên tiếng nên anh đã im lặng chịu đựng việc bị xâm hại tình dục suốt nhiều năm. Những tổn thương về tinh thần và thể chất đã đẩy anh đến con đường rượu chè, nghiện ngập như một lối thoát, cuộc sống của anh cứ thế trôi qua không mấy dễ dàng. Khi bước sang tuổi trưởng thành, anh đã đệ đơn khởi kiện. Sự việc càng trầm trọng thêm khi hắn bị bắt và hầu tòa, khiến tất cả ký ức đau thương lại ùa về.
Sau đó, anh vào trại cai nghiện, gặp một người đã trở thành bạn đời của mình và hai người vừa đón một bé trai chào đời. Anh quyết tâm mua bảo hiểm nhân thọ để bảo vệ gia đình mình.
Trong ngành này, trách nhiệm của chúng ta là dốc sức phục vụ khách hàng. Tôi đã gọi cho một số công ty tái bảo hiểm, nhờ họ xem xét trường hợp của anh ấy không chỉ trên hồ sơ giấy tờ mà còn nhìn nhận xem bản thân anh ấy là người như nào. Tôi lên Google tra thông tin về trung tâm cai nghiện, tìm hiểu kỹ rồi gửi cho họ thông tin để đánh giá, khẳng định rằng anh ấy không chỉ đã cai nghiện mà còn đang tư vấn cho những người khác trong hoàn cảnh khó khăn.
Sau khi họ đồng ý, tôi hỏi nên nộp hồ sơ đăng ký bảo hiểm cho công ty nào. Trớ trêu thay, họ lại bảo tôi nộp hồ sơ cho chính công ty vừa mới từ chối anh ấy. Tôi gọi cho giám đốc thẩm định của công ty đó, bảo rằng chúng tôi sẽ mở lại hồ sơ và giải thích lý do.
Lúc tôi gọi thì khách hàng đang lái xe. Tôi bảo anh tấp vào lề.
Anh hỏi: “Mich, chắc chị sắp sửa báo tin xấu cho tôi phải không?”
Tôi đáp: “Tôi gọi để báo tin”, rồi bảo rằng hồ sơ bảo hiểm đã được duyệt rồi. Lo rằng sẽ bị áp thêm khoản phí rất cao, anh liền hỏi: “Nhưng tôi có đủ khả năng chi trả không?”
Tôi đáp: “Phí bảo hiểm như thường, không phụ trội. Anh hoàn toàn có thể trả được”.
Anh ấy bật khóc. “Con trai tôi sẽ không bao giờ phải lâm vào cảnh như tôi”.
Với phí bảo hiểm chưa đến 100 USD/tháng, hợp đồng bảo hiểm có thời hạn và trị giá 1 triệu USD này là hợp đồng duy nhất anh ấy đủ khả năng chi trả. Vừa hay lúc đó, tôi cũng vừa hoàn tất một hợp đồng lớn với chính công ty này. Chủ tịch công ty (người mà tôi đã quen biết nhiều năm) đã gọi để cảm ơn. Tôi đáp lại thế nào? Anh gọi cảm ơn cho nhầm hợp đồng rồi. Chính tôi mới là người phải cảm ơn anh ấy, cũng như công ty và đội ngũ nhân viên của anh vì chúng tôi đã cùng tạo ra một bước ngoặt lớn trong cuộc đời của một người và cả cho con của anh ấy.